qī wǎn
qī kài
qī jī
qī huái
qī fēng
qī yín
qī dòng
qī liàn
qī lěng
qī xīn
qī chuàng
qī kǔ
qī dào
qī cāng
qī màn
qī àn
qī liàn
qī ér
qī jiǒng
qī yán
qī xī
qī dān
qī jué
qī yàn
qī qiè
qī shuǎng
qī shāng
qī qiāo
qī mǐn
qī duàn
qī hèn
qī jǐn
qī lì
qī yì
qī rán
qī huáng
qī xiù
qī yì
qī qī
qī gē
qī lì
qī yuàn
qī yàn
qī cǎn
qī sāi
qī qīng
qī lèi
qī sè
qī lì
qī jǐng
qī jì
qī liáo
qī biāo
qī qí
qī biāo
qī yǔ
qī jí
qī yuè
qī juàn
qī xù
qī xiè
qī lǎng
qī suān
qī měi
qī āi
qī cù
qī chǔ
qī hán
qī liè
qī liàng
qī lì
qī lì
qī jué
qī dàn
qī bēi
qī zhuàn
qī lì
qī zhěn
qī àn
qī chàng
qī gěng
qī mí
qī líng
qī rú
qī gěng
qī shén
qī báo
qī wēi
qī jìng
qī cè
qī téng
qī wǎng
qī dòng
qī gǎn
qī ér
qī qī
qī liáng
qī qiāng
qī huáng
qī wǎn
qī yàn
qī tòng
qī yān
qī biāo
qī lǐn
lì shuǎng
jiǎo shuǎng
zhí shuǎng
jiàn shuǎng
sǎ shuǎng
lǎng shuǎng
chà shuǎng
jùn shuǎng
sǒng shuǎng
kuài shuǎng
jìng shuǎng
qún shuǎng
yú shuǎng
sù shuǎng
sà shuǎng
sù shuǎng
chàng shuǎng
kuàng shuǎng
qíng shuǎng
tòu shuǎng
liáng shuǎng
zhēn shuǎng
chéng shuǎng
xiāo shuǎng
hé shuǎng
qīng shuǎng
xiù shuǎng
liáng shuǎng
líng shuǎng
tián shuǎng
bù shuǎng
hún shuǎng
sēn shuǎng
nèn shuǎng
gēng shuǎng
xuān shuǎng
kǒu shuǎng
gāo shuǎng
kǎi shuǎng
qī shuǎng
qīng shuǎng
mèi shuǎng
qún shuǎng
jùn shuǎng
guāi shuǎng
cuì shuǎng
kuān shuǎng
jùn shuǎng
xíng shuǎng
qiú shuǎng
huá shuǎng
nì shuǎng
xiāo shuǎng
hù shuǎng
jùn shuǎng
kāng shuǎng
jīng shuǎng
jīn shuǎng
kǎi shuǎng
qiū shuǎng
mài shuǎng
wéi shuǎng
sēn shuǎng
ráo shuǎng
hóng shuǎng
gān shuǎng
lì shuǎng
kāng shuǎng
hóng shuǎng
hū shuǎng
xié shuǎng
chí shuǎng
qiàn shuǎng
chōng shuǎng
shū shuǎng
kàng shuǎng
sà shuǎng
míng shuǎng
háo shuǎng
liàng shuǎng
gān shuǎng
áng shuǎng
duān shuǎng
⒈ 凉爽。
引南朝梁王筠《与长沙王别书》:“高秋凄爽,体中何如?”
唐韦应物《郡斋感秋寄诸弟》诗:“户牖已凄爽,晨夜感深情。”
犹凉爽。 宋陆游《大雨》诗:“季夏雨三日,凄爽欲忘箑。”
清陈维崧《泛清波摘遍·立秋日憺园塔影轩作》词:“怪底楼前,今夜明云,分外凄爽。”
凄qī(1)(形)寒冷:风雨~~。(2)(形)形容冷落萧条:~凉|~清。(3)(形)形容悲伤难过:~然|~切|~惨。
爽读音:shuǎng[ shuǎng ]1. 明朗,清亮:爽目。
2. 轻松,利落:清爽。凉爽。爽口。
3. 痛快,率(
)直:爽朗。爽快。爽利。豪爽。直爽。4. 差失,违背:爽信。爽约(失约)。毫厘不爽。屡试不爽。
5. 干脆,索性:爽性。
6. 舒服:爽心。爽意。爽适。身体不爽。