chán biàn
chán huì
chán yǐn
chán huā
chán lù
chán bìn
chán yān
chán miǎn
chán zào
chán tí
chán diāo
chán ér
chán jué
chán yùn
chán guān
chán chàng
chán lián
chán zǐ
chán yuān
chán fù
chán yì
chán yī
chán huà
chán ěr
chán yān
chán bìn
chán tuì
chán huái
chán zǐ
chán zǔ
chán niǎo
chán chú
chán lián
chán yín
chán qīng
chán ké
chán juān
chán wén
chán ruí
chán shé
chán míng
chán jué
chán jí
chán pèi
chán yuàn
chán shā
chán chì
chán huán
chán tiáo
chán jī
zhuó zào
qiào zào
dà zào
biē zào
míng zào
fèn zào
jiāo zào
luō zào
gòu zào
huá zào
zhuó zào
jī zào
què zào
jīng zào
hè zào
chán zào
fǔ zào
xuān zào
què zào
lào zào
léi zào
huān zào
hào zào
dǐ zào
huān zào
jiàng zào
kuáng zào
bīng zào
gǔ zào
hū zào
guō zào
jiào zào
huān zào
nù zào
qún zào
huài zào
jiào zào
hē zào
guā zào
⒈ 蝉声喧聒。
引南朝梁王籍《入若耶溪》诗:“蝉噪林逾静,鸟鸣山更幽。”
唐皮日休陆龟蒙《开元寺避暑联句》:“静潭蝉噪少,凉步鹤随迟。”
前蜀韦庄《和薛先辈见寄初秋寓怀即事》:“蝉噪因风断,鳞游见鷺沉。”
⒉ 讥讽诗文多浮辞滥调,无病呻吟。
引唐韩愈《荐士》诗:“齐梁及陈隋,众作等蝉噪。”
清姚鼐《题句容学博冯墨香小照》诗:“卷轴纷牛毛,题咏乱蝉噪。”
蝉chán(名)一种昆虫。种类很多;雄的腹部有发音器;能发出尖锐的声音。也叫“知了”:~蛹|~翼。
噪读音:zào噪zào(1)(动)虫或鸟叫:蝉~|鹊~。(2)(动)大声叫嚷:聒~。