chàng gōng
chàng yǒng
chàng ōu
chàng yuán
chàng xì
chàng fù
chàng dá
chàng suí
chàng luàn
chāng tiáo
chàng guǎn
chàng zhòu
chàng guó
chàng kuáng
chàng yáng
chàng nuò
chàng yǐn
chàng chóu
chàng pái
chàng chóu
chàng zuò
chāng yōu
chàng yǐn
chàng yáng
chàng móu
chàng lùn
chàng dào
chàng lóu
chàng xù
chàng fú
chàng zú
chàng sì
chàng shǐ
chàng yì
chàng jí
chàng pái
chàng rén
chàng lè
chàng yì
chàng míng
chàng lǎo
chàng mén
chàng jué
chàng yán
chàng shǒu
chàng nǚ
chàng lǜ
chàng dàng
chàng dǎo
chàng líng
chàng biàn
chàng kuài
chāng jì
chàng dǎo
chàng jiā
chàng zǐ
chàng hé
chàng hū
chàng jì
chàng mǔ
bāo yōu
yóu yōu
dà yōu
zūn yōu
guān yōu
píng yōu
chāng yōu
quán yōu
yī yōu
zé yōu
chǔ yōu
tán yōu
dài yōu
pái yōu
qí yōu
nǚ yōu
cóng yōu
yú yōu
tuī yōu
jìng yōu
chāng yōu
pái yōu
chuō yōu
líng yōu
xié yōu
huī yōu
nòng yōu
chuàng yōu
jiān yōu
pái yōu
zhàn yōu
⒈ 古代称以音乐歌舞或杂技戏谑娱人的艺人。
引《管子·小匡》:“倡优侏儒在前,而贤大夫在后。”
汉司马迁《报任安书》:“僕之先,非有剖符丹书之功,文史星历,近乎卜祝之间,固主上所戏弄,倡优所蓄,流俗之所轻也。”
《汉书·灌夫传》:“所好音乐狗马田宅,所爱倡优巧匠之属。”
颜师古注:“倡,乐人也。优,谐戏者也。”
⒉ 娼妓及优伶的合称。倡,指乐人;优,指伎人。古本有别,后常并称。
引唐元稹《诲侄等书》:“吾生长京城,朋从不少,然而未尝识倡优之门,不曾於喧哗纵观。”
清龚自珍《御试安边绥远疏》:“又禁内地倡优淫巧不许出关,以厚其风俗。”
《清史稿·食货志一》:“且必区其良贱,如四民为良,奴僕及倡优为贱。”
鲁迅《三闲集·我和<语丝>的始终》:“现在不过用男作家,女作家来替代了倡优,或捧或骂,算是在文坛上做功夫。”
以表演歌舞技艺为业的人。《管子.小筐》:「倡优侏儒在前,而贤大夫在后。」《汉书.卷五二.灌夫传》:「所好音乐狗马田宅,所爱倡优巧匠之属。」后亦指妓女。也作「娼优」。
1. 古代称唱戏的人:倡优。
2. 古同“娼”,妓女。
优读音:yōu优(1)(形)优良;美好:~弧|~等|~劣|~客|~胜|~势|~遇|~质|~胜劣汰|拥军~属|养尊处~。(2)(名)旧时称演戏的人:女~|~伶|名~。