chàng jí
chàng chóu
chàng lùn
chàng lóu
chàng luàn
chàng suí
chàng zǐ
chāng yōu
chāng jì
chàng zuò
chàng dàng
chàng yì
chàng yǐn
chàng míng
chàng yáng
chàng lǜ
chàng shǒu
chàng mǔ
chàng yuán
chàng fú
chàng kuáng
chàng yáng
chàng jué
chàng shǐ
chàng jiā
chàng hū
chàng kuài
chàng nuò
chàng lè
chàng dào
chàng mén
chāng tiáo
chàng yǐn
chàng pái
chàng pái
chàng gōng
chàng dá
chàng ōu
chàng zú
chàng zhòu
chàng lǎo
chàng jì
chàng yǒng
chàng sì
chàng xù
chàng rén
chàng hé
chàng guǎn
chàng móu
chàng dǎo
chàng líng
chàng fù
chàng dǎo
chàng yì
chàng xì
chàng nǚ
chàng biàn
chàng yán
chàng chóu
chàng guó
zòu jì
fāng jì
gōng jì
zá jì
shéng jì
yīn jì
jué jì
báo jì
bǎi jì
xiān jì
guó jì
chěng jì
shén jì
kǒu jì
jiàn jì
cái jì
zuò jì
jiā jì
chěng jì
yù jì
qí jì
nǚ jì
shǒu jì
chāng jì
yóu jì
qǔ jì
gē jì
shēng jì
mò jì
jìn jì
dēng jì
xiào jì
gù jì
cái jì
古称以歌舞杂戏娱人的男女艺人。
(.好工具)娼妓。
⒈ 古称以歌舞杂戏娱人的男女艺人。
引《后汉书·梁冀传》:“冀、寿共乘輦车……游观第内,多从倡伎,鸣钟吹管,酣謳竟路。”
《资治通鉴·晋武帝泰始三年》:“吴主悲喜,迎拜於东门之外。既入庙,比七日三祭,设诸倡伎,昼夜娱乐。”
《云笈七籤》卷四十:“不得躭著歌舞,以作倡伎。”
⒉ 娼妓。
引明胡应麟《少室山房笔丛·艺林学山二·张安贫儿镂臂文》:“唐宋间恶少,竞刺其身……国朝此风遂絶。惟冶游儿与倡伎密,或札刺名号,以互相思忆。”
姚华《曲海一勺·明诗跋》:“倡伎以色事人,不能风雅。”
鲁迅《南腔北调集·由中国女人的脚推定中国人之非中庸又由此推定孔夫子有胃病》:“倡伎就大抵穿着‘利屣’,穿得久了,也免不了要‘趾敛’的。”
1. 古代称唱戏的人:倡优。
2. 古同“娼”,妓女。
伎读音:jì,qí[ jì ]1. 技巧,才能:伎痒(人擅长某种技艺,一遇机会,急欲表现,好像皮肤发痒不能自忍,亦作“技痒”)。伎俩(liāng )。
2. 古代称以歌舞为业的女子。