jiāng lěi
jiāng lǒng
jiāng jiāo
jiāng lüè
jiāng chén
jiāng dùn
jiāng yì
jiāng yì
jiāng lì
jiāng tǔ
jiāng dù
jiāng jiǎo
jiāng jiāng
jiāng liáng
jiāng gàn
jiāng yuán
jiāng zhí
jiāng rǎng
jiāng chéng
jiāng yǔ
jiāng zhěn
jiāng wài
jiāng lǐ
jiāng yǔ
jiāng què
jiāng yù
jiāng zé
jiāng jiè
jiāng fǔ
jiāng quǎn
jiāng yě
jiāng chuí
jiāng yú
jiāng chéng
jiāng fēng
jiāng suǒ
jiāng qí
jiāng shì
jiāng quǎn
jiāng yú
jiāng pàn
jiāng yì
jiāng lǐ
jiāng dì
jiāng chǎng
jiāng mǔ
jiāng liáo
jiāng jìng
jiāng chuí
jiāng hòu
jiāng sāi
jiāng yāo
jiāng gù
⒈ 边境;边界。
引宋司马光《论屈野河西修堡状》:“伏望陛下察庞籍本心,欲为国家保固疆圉,发于忠赤。”
《明史·王守仁传》:“臣恐劳臣灰心,将士解体,后此疆圉有事,谁復为陛下任之!”
郑观应《盛世危言·垦荒》:“故今之言边防者,汲汲然言选将,言练兵,言筹餉,言製器,而不能言移民垦荒以实其地,谁与我守此疆圉,而防人之侵軼乎?”
⒉ 犹边防。圉,抵御。
引明归有光《贺戚总戎平倭序》:“詔书数下,飭励边帅,凡任疆圉之责者,莫不人思效命。”
清昭槤《啸亭杂录·太宗伐明》:“城中痴儿,取之若反掌耳,但其疆圉尚强,非旦夕可溃者。”
清黄遵宪《杂感》诗:“少小读诗书,开卷动齟齬,古文与今言,旷若设疆圉。”
1. 地域,领域,边界:疆土。疆宇(国土)。疆界。疆场(战场)。疆陲(边境)。边疆。海疆。
2. 极限:万寿无疆。
3. 划分界限:“楚子疆之”。
圉读音:yǔ圉yǔ(名)〈书〉养马的地方;养马的奴隶。