jiāng chén
jiāng yǔ
jiāng chuí
jiāng dù
jiāng lüè
jiāng yú
jiāng pàn
jiāng lì
jiāng yuán
jiāng yú
jiāng wài
jiāng jiāo
jiāng dì
jiāng jiāng
jiāng gàn
jiāng yì
jiāng zhí
jiāng lǒng
jiāng sāi
jiāng yǔ
jiāng chéng
jiāng quǎn
jiāng quǎn
jiāng hòu
jiāng yì
jiāng rǎng
jiāng jiè
jiāng qí
jiāng lěi
jiāng shì
jiāng lǐ
jiāng jìng
jiāng chuí
jiāng tǔ
jiāng fēng
jiāng dùn
jiāng lǐ
jiāng liáo
jiāng gù
jiāng fǔ
jiāng zé
jiāng yāo
jiāng zhěn
jiāng chǎng
jiāng yě
jiāng mǔ
jiāng liáng
jiāng yì
jiāng suǒ
jiāng chéng
jiāng yù
jiāng què
jiāng jiǎo
dì yù
zhào yù
shén yù
shēng yù
jiǔ yù
zhuāng yù
yì yù
shí yù
chuān yù
jiāng yù
cǎn yù
xiàn yù
fàn yù
yíng yù
běn yù
huán yù
qiǎn yù
jìng yù
chéng yù
xiān yù
jué yù
kǔn yù
lín yù
xiá yù
qū yù
jué yù
jīng yù
qū yù
gèn yù
sì yù
guǐ yù
lǐng yù
chén yù
fēng yù
shì yù
fēn yù
zhōu yù
lǐ yù
xī yù
jiān yù
tóng yù
yì yù
zhào yù
hǎi yù
lí yù
hé yù
mù yù
chuān yù
huá yù
jiè yù
tán yù
jiāo yù
xuán yù
biān yù
zhú yù
yǔ yù
jìng yù
jìng yù
shòu yù
rì yù
jū yù
xū yù
shù yù
lǐng yù
bāng yù
xiāng yù
liè yù
yuǎn yù
dà yù
fāng yù
huán yù
zhěn yù
liú yù
guāng yù
líng yù
tǔ yù
hóng yù
国土;hAo86.国境。
⒈ 国土;国境。
引《荀子·君道》:“则是其人也,大用之,则天下为一,诸侯为臣……纵不能用,使无去其疆域,则国终身无故。”
晋左思《魏都赋》:“尔其疆域,则旁极齐秦,结凑冀道,开胷殷衞,跨躡燕赵。”
宋叶适《取燕一》:“其后萧禧办理河东疆域,又举数百里畀之,而王安石、韩絳不知较也。”
清赵翼《瓯北诗话·南宋人著述未入金源》:“宋南渡后…… 南宋人诗文,则罕有传至中原者,疆域所限,固不能即时流通。”
范文澜蔡美彪等《中国通史》第三编第二章第六节:“古代中国的强敌通常在北方大漠南北……拥有这种疆域的国家,必然成为中国北方边境上的大敌,因为即使被中国战败,退到漠北休息一时,又可以回漠南继续寇边。”
国土、国境。
1. 地域,领域,边界:疆土。疆宇(国土)。疆界。疆场(战场)。疆陲(边境)。边疆。海疆。
2. 极限:万寿无疆。
3. 划分界限:“楚子疆之”。
域读音:yù域yù(名)在一定疆界内的地方;疆域:地~|海~|区~。