kuàng róng
fán róng
chǒng róng
chán róng
huáng róng
qián róng
liè róng
shí róng
hán róng
xiāng róng
fā róng
kāi róng
sī róng
ān róng
fú róng
guāng róng
zūn róng
āi róng
bì róng
shēng róng
jiē róng
shēng róng
yù róng
guī róng
fū róng
huī róng
mào róng
bì róng
tān róng
cǎi róng
zhāo róng
mì róng
chūn róng
shú róng
dōng róng
hán róng
shēng róng
sù róng
yí róng
guān róng
shì róng
xū róng
tī róng
fèn róng
tiáo róng
bān róng
xīn róng
xiǎn róng
chuí róng
quán róng
nán róng
chǐ róng
nèi róng
dāo róng
bāo róng
zhuī róng
bīn róng
huá róng
jí róng
kē róng
huān róng
fēi róng
jiān róng
dōng róng
ēn róng
chū róng
kū róng
lǚ róng
shū róng
jiāo róng
sēn róng
tuō róng
dùn róng
bì róng
xīn róng
jiā róng
gē róng
huī róng
yú róng
jiǎo róng
zhāng róng
cí róng
dān róng
xī róng
zī róng
jǐn róng
hú róng
fēng róng
⒈ 陵苕花。亦喻容貌之美。
引语出《史记·赵世家》:“美人荧荧兮,颜若苕之荣。”
汉王粲《七释》:“红颜照耀,曄若苕荣。”
唐陈子昂《唐陈州宛丘县令高府君夫人宇文氏墓志铭》:“崇徽惠穆,秀色苕荣。”
1. 古书上指凌霄花。
2. 〔苕子〕一年生或二年生草本植物,茎细长,羽状复叶,花紫色,可作绿肥。亦称“野豌豆”。
3. 指苇子的花。
荣读音:róng荣róng(1)(形)草木茂盛:本固枝~。(2)(形)兴盛:繁~。(3)(形)光荣:~誉|虚~。