chǒng ài
chǒng rén
chǒng lài
chǒng cì
chǒng jué
chǒng kuàng
chǒng yǐn
chǒng lǐ
chǒng shòu
chǒng suì
chǒng yí
chǒng zhāo
chǒng rǔ
chǒng nì
chǒng zhì
chǒng yìng
chǒng pàn
chǒng bì
chǒng zhòng
chǒng jìn
chǒng dàn
chǒng yù
chǒng wàng
chǒng bāo
chǒng suí
chǒng lù
chǒng zì
chǒng líng
chǒng zhào
chǒng shèng
chǒng huò
chǒng jiǎng
chǒng zàng
chǒng zhuó
chǒng jì
chǒng jìng
chǒng lì
chǒng niè
chǒng yòng
chǒng bēn
chǒng shù
chǒng huì
chǒng hè
chǒng yàn
chǒng yào
chǒng zhāng
chǒng xí
chǒng fǎng
chǒng wèi
chǒng wò
chǒng cún
chǒng xíng
chǒng yì
chǒng yù
chǒng mìng
chǒng hào
chǒng bá
chǒng zǐ
chǒng mù
chǒng rèn
chǒng lè
chǒng shù
chǒng jī
chǒng zhù
chǒng nì
chǒng jiē
chǒng wèi
chǒng láo
chǒng zèng
chǒng qì
chǒng jīng
chǒng fú
chǒng yào
chǒng xìng
chǒng xìn
chǒng chén
chǒng guàn
chǒng jiāo
chǒng xié
chǒng sī
chǒng gěi
chǒng huài
chǒng gù
chǒng jiǎng
chǒng lù
chǒng miǎn
chǒng qiè
chǒng dài
chǒng bié
chǒng xī
chǒng dá
chǒng xiá
chǒng lì
chǒng jiè
chǒng niàn
chǒng jiā
chǒng yí
chǒng yù
chǒng xī
chǒng guì
chǒng yù
chǒng wù
chǒng huì
chǒng ér
chǒng guāng
chǒng juàn
chǒng shǎng
chǒng róng
chǒng qī
guī róng
bì róng
kuàng róng
chūn róng
chū róng
gē róng
lǚ róng
dāo róng
shēng róng
zhāng róng
huá róng
zī róng
sēn róng
shí róng
dùn róng
shú róng
zhuī róng
kē róng
fū róng
liè róng
nán róng
shēng róng
jiāo róng
yú róng
jiē róng
qián róng
nèi róng
bāo róng
guāng róng
huáng róng
cí róng
sù róng
bì róng
xiāng róng
zhāo róng
zūn róng
fēi róng
āi róng
bì róng
shēng róng
ēn róng
huān róng
hú róng
jí róng
yí róng
cǎi róng
xū róng
chǒng róng
tuō róng
bān róng
tān róng
shū róng
yù róng
xiǎn róng
hán róng
chuí róng
fèn róng
quán róng
huī róng
tī róng
jǐn róng
fā róng
fēng róng
fán róng
xīn róng
kū róng
guān róng
xī róng
jiǎo róng
jiā róng
chǐ róng
dān róng
sī róng
bīn róng
ān róng
chán róng
jiān róng
tiáo róng
dōng róng
dōng róng
mào róng
fú róng
shì róng
hán róng
kāi róng
huī róng
mì róng
xīn róng
犹(好工具.)尊荣。
⒈ 犹尊荣。
引《史记·礼书》:“德厚者位尊,禄重者宠荣。”
晋庾亮《让中书令表》:“夫富贵宠荣,臣所不能忘也;刑罚贫贱,臣所不能甘也。”
宋曾巩《寄欧阳舍人书》:“为人之父祖者,孰不欲教其子孙?为人之子孙者,孰不欲宠荣其父祖?”
明唐顺之《告病疏》:“臣某本樗櫟粗材,过蒙陛下甄録,使得待罪翰林,此宠荣之至极。”
鲁迅《华盖集续编·古书与白话》:“或者在白话文之类里找出一点古气,反过来替古董增加宠荣。”