liè tíng
kē tíng
chēng tíng
bēi tíng
bào tíng
zǐ tíng
hú tíng
hú tíng
bà tíng
lǘ tíng
jǐng tíng
gū tíng
mèng tíng
chá tíng
hóng tíng
yuán tíng
shān tíng
lí tíng
sān tíng
róng tíng
sòng tíng
wú tíng
gǎng tíng
liáng tíng
màn tíng
fén tíng
duǎn tíng
lán tíng
xī tíng
kè tíng
biān tíng
rú tíng
guān tíng
jiǎng tíng
shí tíng
xiè tíng
luó tíng
hún tíng
yě tíng
lú tíng
shuǐ tíng
qiū tíng
zhǎng tíng
tiáo tíng
jiē tíng
yún tíng
yún tíng
jì tíng
xiāng tíng
gōng tíng
xiāng tíng
zhì tíng
huà tíng
kǎo tíng
tái tíng
méi tíng
zhú tíng
zhāng tíng
shū tíng
mù tíng
lú tíng
luó tíng
liáng tíng
fēng tíng
shì tíng
jǐn tíng
lǚ tíng
yù tíng
yàn tíng
jiǎo tíng
xīn tíng
chí tíng
gǎng tíng
chì tíng
jīn tíng
yóu tíng
qí tíng
⒈ 高峻貌。
引北魏郦道元《水经注·沣水》:“嵩梁山高峯孤竦,素壁千寻,望之苕亭,有似香炉。”
南朝齐谢朓《镜台》诗:“玲瓏类丹槛,苕亭似元闕。”
南朝梁江淹《谢法曹惠连赠别》诗:“泛滥北湖游,苕亭南楼期。”
1. 古书上指凌霄花。
2. 〔苕子〕一年生或二年生草本植物,茎细长,羽状复叶,花紫色,可作绿肥。亦称“野豌豆”。
3. 指苇子的花。
亭读音:tíng亭tíng(1)(名)本义:盖在路旁或花园里供人休息用的建筑物;大多有顶无墙:盖在路旁或花园里供人休息用的建筑物;大多有顶无墙(2)形状像亭子的小房子:书~|岗~。(3)适中;均匀:~午。