shǐ pāi
shǐ yì
shǐ xià
shǐ cháng
shǐ jiǔ
shǐ yáng
shǐ jìn
shǐ xiāng
shǐ xìn
shǐ qiǎo
shǐ pìn
shǐ sǒu
shǐ diāo
shǐ yáo
shǐ diǎn
shǐ fèi
shǐ lù
shǐ bàng
shǐ jìn
shǐ líng
shǐ jìn
shǐ dào
shǐ guǎn
shǐ yào
shǐ qiāng
shǐ zhě
shǐ lìng
shǐ cái
shǐ zhǐ
shǐ mìng
shǐ shǔ
shǐ nǚ
shǐ néng
shǐ jūn
shǐ mā
shǐ qì
shǐ bì
shǐ rén
shǐ de
shǐ bàn
shǐ guāi
shǐ huàn
shǐ bì
shǐ jiè
shǐ huài
shǐ rán
shǐ shì
shǐ hè
shǐ fēng
shǐ chuán
shǐ yuàn
shǐ jié
shǐ jiā
shǐ mín
shǐ qiǎn
shǐ mǎ
shǐ xīng
shǐ xìng
shǐ de
shǐ lì
shǐ huan
shǐ fàn
shǐ mù
shǐ chén
shǐ wù
shǐ chē
shǐ yòng
shǐ tuán
shǐ quǎn
shǐ fù
shǐ huài
shǐ qián
shǐ kè
shǐ guān
pìn jūn
rì jūn
běi jūn
shǐ jūn
xìn jūn
luàn jūn
shǎo jūn
qīng jūn
jiàn jūn
máo jūn
jìng jūn
sǐ jūn
jiāng jūn
fàn jūn
rén jūn
shuǐ jūn
rén jūn
tài jūn
cǐ jūn
mò jūn
huì jūn
míng jūn
zhāo jūn
lǎo jūn
guó jūn
wū jūn
qǔ jūn
zhōng jūn
è jūn
shù jūn
dào jūn
chǔ jūn
jù jūn
nǚ jūn
yāo jūn
xīn jūn
xiāng jūn
qián jūn
bào jūn
wēn jūn
féng jūn
gù jūn
sān jūn
zhēn jūn
suì jūn
jìng jūn
xián jūn
jiā jūn
zǎi jūn
bāng jūn
sòng jūn
xiān jūn
chǐ jūn
zhēng jūn
fāng jūn
de jūn
xì jūn
jùn jūn
yōng jūn
qū jūn
chǔ jūn
mó jūn
fù jūn
wáng jūn
lì jūn
chū jūn
èr jūn
qī jūn
tiān jūn
jiāo jūn
wò jūn
qí jūn
zhǔ jūn
zào jūn
kuāng jūn
què jūn
sì jūn
láng jūn
xié jūn
yuàn jūn
dōng jūn
shèng jūn
chéng jūn
fǔ jūn
zhǎng jūn
kè jūn
yīn jūn
rú jūn
mán jūn
shǐ jūn
chéng jūn
mǎo jūn
qióng jūn
zhǒng jūn
wén jūn
lǐ jūn
hūn jūn
mǔ jūn
guǎ jūn
zào jūn
tán jūn
yì jūn
lìng jūn
líng jūn
zhuān jūn
huān jūn
yán jūn
shì jūn
wū jūn
wǔ jūn
mí jūn
fù jūn
fēng jūn
shèng jūn
yuán jūn
shòu jūn
xiǎo jūn
guó jūn
lú jūn
jiǎ jūn
dōu jūn
bái jūn
yōng jūn
dǎo jūn
shén jūn
fū jūn
guò jūn
dì jūn
zūn jūn
ān jūn
zhuān jūn
cháng jūn
dà jūn
bù jūn
dòu jūn
àn jūn
tiě jūn
zào jūn
yǔ jūn
shī jūn
shān jūn
xiàng jūn
lóng jūn
zèng jūn
xiāng jūn
duò jūn
bǎi jūn
lǐn jūn
chù jūn
zhū jūn
使君shǐjūn
(1) 汉代称呼太守刺史,汉以后用做对州郡长官的尊称
例使君从南来,五马立踟蹰。——《乐府诗集·陌上桑》英honorific fitle of civil governor of a province in ancient China⒈ 汉时称刺史为使君。
引《玉台新咏·日出东南隅行》:“使君从南来,五马立踟蹰。”
⒉ 尊称州郡长宫。
引《三国志·蜀志·刘璋传》:“﹝张松﹞还,疵毁曹公,劝璋自絶,因説璋曰:‘ 刘豫州,使君之肺腑,可与交通。’”
唐张籍《苏州江岸留别乐天》诗:“莫忘使君吟咏处, 汝坟湖北武丘西。”
宋王禹偁《寒食》诗:“使君慵不出,愁坐读《离骚》。”
⒊ 对人的尊称。
引清秋瑾《柬某君》诗:“苍天有意磨英骨,青眼何人识使君?”
⒋ 尊称奉命出使的人。
引《汉书·王訢传》:“使君顓杀生之柄,威震郡国。”
颜师古注:“为使者,故谓之使君。”
《后汉书·寇恂传》:“使君建节衔命,以临四方。”
清方文《送左三山先生巡按浙江》诗:“四岳分巡狩,东方属使君。”
尊称奉天子之命,出使四方的使者。
1. 用:使用。使劲。使役。使力。使钱。
2. 派,差谴:使唤。使命。使女。
3. 让,令,叫:迫使。
4. 假若:假使。即使。
5. 奉命办事的人:使者。大使。公使。使馆。
君读音:jūn君jūn(1)(名)君主:国~。(2)(名)〈书〉对人的尊称:张~|诸~。