xìn shí
xìn tīng
xìn zhá
xìn jiàn
xìn shǐ
xìn cóng
xìn yì
xìn huì
xìn cóng
xìn rén
xìn líng
xìn cì
xìn shùn
xìn shù
xìn yī
xìn qī
xìn yīn
xìn gē
xìn qiú
xìn niǎo
xìn ráng
xìn zú
xìn zǐ
xìn dài
xìn lóng
xìn fān
xìn zhàng
xìn wù
xìn chéng
xìn jiāo
xìn xǐ
xìn jù
xìn shí
xìn hóng
xìn jūn
xìn shì
xìn xíng
xìn fú
xìn dì
xìn fēng
xìn ruì
xìn yuè
xìn gē
xìn xī
xìn dàn
xìn pái
xìn tuō
xìn yǒu
xìn jù
xìn jiào
xìn jú
xìn chā
xìn shǒu
shēn méi
xìn piàn
xìn yǎng
xìn yì
xìn dàn
xìn bì
xìn mǎ
xìn fèng
xìn rán
xìn jiě
xìn huò
xìn dào
xìn dōu
xìn ér
xìn jǐn
xìn dìng
xìn wěi
xìn bǐ
xìn xiāng
xìn biāo
xìn shǐ
xìn ōu
xìn gōng
xìn yù
xìn jié
xìn yìn
xìn mìng
xìn cháo
xìn kǒu
xìn shàng
xìn niàn
xìn nèi
xìn lài
xìn jiàn
xìn qín
xìn bù
xìn jiān
xìn rèn
xìn hào
xìn qí
xìn dié
xìn zhǐ
xìn yòng
xìn yán
xìn chóng
xìn nǚ
xìn sù
xìn shí
xìn fǎng
xìn jìng
xìn kǎo
xìn fú
xìn shū
xìn shǒu
xìn hán
xìn shǐ
xìn hòu
xìn fú
xìn xìn
xìn yì
xìn què
xìn píng
xìn dài
xìn chén
xìn mù
xìn huì
xìn gǔ
xìn shèn
xìn xīn
xìn nà
xìn dài
xìn bù
xìn wēi
xìn shǎng
xìn chāi
gòng dài
guǎn dài
kě dài
yào dài
zhāo dài
chóu dài
zī dài
kē dài
gǎn dài
yōu dài
zhī dài
shū dài
kuī dài
cái dài
xìn dài
zhí dài
kǔ dài
huān dài
kù dài
bīn dài
zì dài
cái dài
bū dài
shǎo dài
xū dài
lěng dài
lǎn dài
kàn dài
bó dài
yù dài
hòu dài
bǔ dài
qià dài
dān dài
zhī dài
xiāng dài
yù dài
děng dài
dān dài
péi dài
qiào dài
piān dài
qīn dài
gěi dài
hé dài
xíng dài
yíng dài
qī dài
yǒu dài
juàn dài
kuān dài
kě dài
shū dài
lǐ dài
lì dài
qì dài
shǒu dài
jìng dài
chǒng dài
nǐ dài
dān dài
zuò dài
zhū dài
běn dài
yǐ dài
màn dài
qǐ dài
bù dài
jiē dài
gù dài
duì dài
chǔ dài
kuǎn dài
xìng dài
shàn dài
què dài
nüè dài
jí dài
jí dài
liú dài
kuī dài
dāng dài
jiāo dài
níng dài
⒈ 信任。
引《宋书·恩倖传·阮佃夫》:“永光中, 太宗又请为世子师,甚见信待。”
《北齐书·孙腾传》:“腾早依附高祖,契阔艰危,勤力恭谨,深见信待。”
《新唐书·浑瑊传》:“天性忠谨,功高而志益下,世方之金日磾,故帝终始信待。”
1. 诚实,不欺骗:信用。信守。信物。信货。信誓旦旦。
2. 不怀疑,认为可靠:信任。信托。信心。信念。
3. 崇奉:信仰。信徒。
4. 消息:信息。杳无音信。
5. 函件:信件。信笺。信鸽。信访。
6. 随便,放任:信手(随手)。信步(随意走动,散步)。信笔。信意。
7. 同“芯2”。
8. 姓。
待读音:dài,dāi[ dài ]1. 等,等候:待到。待旦。拭目以待。
2. 以某种态度或行为加之于人或事物:对待。招待。待遇。待人接物。
3. 将,要(古典戏曲小说和现代某些方言的用法):正待出门,有人来了。