chǒng rǔ
chǒng nì
chǒng láo
chǒng qì
chǒng yì
chǒng huì
chǒng lù
chǒng hào
chǒng zhòng
chǒng cì
chǒng lù
chǒng kuàng
chǒng niè
chǒng zàng
chǒng gù
chǒng zhāo
chǒng xié
chǒng fú
chǒng niàn
chǒng ài
chǒng shù
chǒng yào
chǒng jiè
chǒng chén
chǒng shǎng
chǒng juàn
chǒng bì
chǒng guì
chǒng suì
chǒng huì
chǒng gěi
chǒng xíng
chǒng xìn
chǒng guāng
chǒng wèi
chǒng xí
chǒng wèi
chǒng yí
chǒng nì
chǒng shù
chǒng huò
chǒng yù
chǒng guàn
chǒng bēn
chǒng sī
chǒng jì
chǒng dá
chǒng mìng
chǒng xī
chǒng yù
chǒng jué
chǒng rén
chǒng jiē
chǒng lì
chǒng zèng
chǒng zhù
chǒng zhì
chǒng yào
chǒng zì
chǒng jiā
chǒng xìng
chǒng qī
chǒng xī
chǒng cún
chǒng jiāo
chǒng bá
chǒng yù
chǒng huài
chǒng fǎng
chǒng jiǎng
chǒng zhào
chǒng yàn
chǒng yòng
chǒng wò
chǒng jiǎng
chǒng jìng
chǒng zhuó
chǒng jìn
chǒng dài
chǒng lǐ
chǒng zhāng
chǒng bié
chǒng yù
chǒng hè
chǒng lì
chǒng wù
chǒng ér
chǒng líng
chǒng xiá
chǒng pàn
chǒng zǐ
chǒng mù
chǒng jī
chǒng bāo
chǒng dàn
chǒng jīng
chǒng suí
chǒng wàng
chǒng qiè
chǒng yìng
chǒng rèn
chǒng miǎn
chǒng róng
chǒng yí
chǒng shèng
chǒng lài
chǒng yǐn
chǒng shòu
chǒng lè
xìng dài
kàn dài
huān dài
zī dài
kuān dài
dān dài
juàn dài
bù dài
chóu dài
jí dài
lì dài
yù dài
kuǎn dài
běn dài
xū dài
cái dài
jiāo dài
piān dài
bīn dài
qīn dài
děng dài
kě dài
péi dài
qǐ dài
kě dài
lěng dài
chǒng dài
guǎn dài
qī dài
yào dài
bǔ dài
zhī dài
hòu dài
qià dài
kù dài
chǔ dài
shàn dài
qiào dài
yù dài
zhū dài
zuò dài
qì dài
bū dài
níng dài
xíng dài
jìng dài
màn dài
shū dài
shū dài
shǒu dài
yōu dài
dān dài
kǔ dài
què dài
jí dài
gù dài
zhī dài
gěi dài
dān dài
lǎn dài
bó dài
xiāng dài
gòng dài
kuī dài
gǎn dài
liú dài
yǒu dài
nǐ dài
zì dài
lǐ dài
zhāo dài
cái dài
dāng dài
duì dài
jiē dài
kē dài
yíng dài
hé dài
xìn dài
yǐ dài
zhí dài
shǎo dài
nüè dài
kuī dài
⒈ 指皇帝给予恩遇。
引《三国志·魏志·曹爽传》:“爽字昭伯,少以宗室谨重, 明帝在东宫,甚亲爱之。及即位,为散骑侍郎,累迁城门校尉,加散骑常侍,转武卫将军,宠待有殊。”
《晋书·徐邈传》:“每被顾问,輒有献替,多所匡益,甚见宠待。”
宋宋敏求《春明退朝录》卷下:“李载义自司徒为太保, 王智兴自司徒为太傅,二人卒,俱赠太尉,是以上公宠待宗臣,餘虽有功可迁保、傅,而掌武之尊不可得也。”
宠chǒng(动)喜爱;爱;偏爱。
待读音:dài,dāi[ dài ]1. 等,等候:待到。待旦。拭目以待。
2. 以某种态度或行为加之于人或事物:对待。招待。待遇。待人接物。
3. 将,要(古典戏曲小说和现代某些方言的用法):正待出门,有人来了。