cū jiàn
cū lǚ
cū lù
cū qiě
cū lì
cū liáng
cū fěn
cū yào
cū jì
cū zhī
cū xiǎn
cū jū
cū shū
cū zhān
cū mí
cū gù
cū guài
cū yán
cū máo
cū zēng
cū hāng
cū lǚ
cū fú
cū gǔ
cū háo
cū zhuō
cū cū
cū yòng
cū lì
cū cǎo
cū bù
cū cū
cū miào
cū lì
cū zhuàng
cū hàn
cū pǔ
cū liè
cū kuáng
cū chù
cū ruí
cū dàn
cū miù
cū bǐ
cū mì
cū ruò
cū yìng
cū è
cū lòu
cū zhòng
cū lǔ
cū zhuó
cū cāo
cū xióng
cū shǐ
cū xún
cū lüè
cū jǐn
cū shū
cū mǐ
cū cuì
cū chǔn
cū shí
cū bì
cū fú
cū shēng
cū shuāi
cū zàng
cū tōng
cū sòng
cū sè
cū cí
cū rén
cū cái
cū gàng
cū lùn
cū bào
cū kè
cū zòng
cū gōng
cū cì
cū zhì
cū cái
cū xíng
cū měng
cū lǔ
cū rǒng
cū xíng
cū yǔ
cū sè
cū zhōng
cū jìn
cū màn
cū wěi
cū wán
cū wèn
cū lǜ
cū kuài
cū qiǎn
cū guān
cū dà
cū bó
cū guǎng
cū shù
cū huì
cū fàn
cū chǒu
cū zhōu
cū bèn
cū shì
cū shū
cū gěng
cū sú
cū zhì
cū xiè
cū dìng
cū xiāng
cū mǎng
cū zào
cū wū
cū xì
cū wù
cū yì
cū lǔ
cū qiáng
cū yī
cū wǔ
cū chī
cū shū
èr shū
kuān shū
fēng shū
diāo shū
yōng shū
cū shū
qīng shū
kuò shū
yōng shū
huái shū
huī shū
xū shū
kuáng shū
xiān shū
sēn shū
qǐ shū
qī shū
bǐ shū
qú shū
diào shū
guāi shū
gāng shū
huāng shū
hóng shū
xiāo shū
fú shū
fú shū
qīng shū
wán shū
guì shū
jiàn shū
xī shū
tōng shū
gāo shū
diāo shū
dān shū
pǔ shū
fēn shū
⒈ 亦作“麤疏”。亦作“麤踈”。亦作“麄疏”。亦作“麄踈”。
⒉ 粗忽疏慢。
引《三国志·吴志·鲁肃传》:“张昭非肃谦下不足,颇訾毁之,云肃年少麤疎,未可用。”
宋苏辙《泝潮》诗之一:“天地尚遭人意料,乘时使气定麄踈。”
元尚仲贤《柳毅传书》第一折:“他鹰指爪,蟒身躯,忒躁暴,太麄疎,但言语,便喧呼。”
⒊ 粗糙;不精密。
引《东观汉记·明德马皇后传》:“﹝后﹞袍极麤疏,诸主朝望见,反以为綺。”
晋袁宏《后汉纪·章帝纪上》:“诸主家朝请,望见后袍极麤踈,反以为侍婢之数。”
宋杨万里《题望韶亭》诗:“尧时文物也麄踈,礼乐犹带鸿荒餘。”
元关汉卿《五侯宴》第一折:“则我这衣袂麄疎,都是柴草络布无绵絮。”
梁启超《说动》:“机器不兴,工欲动,而笨拙麤疏之刀锯絏之。”
⒋ 谓才识疏略寡陋。
引《吕氏春秋·异宝》“其知弥觕” 汉高诱注:“觕,麤疏也。”
五代王定保《唐摭言·韦庄奏请追赠不及第人近代者》:“然隐才雄而麄疏, 鄴才清而緜緻。”
宋司马光《涑水记闻》卷七:“盗喜曰:‘秀才乃肯自屈,何不可者!顾吾辈麤疏,恐为秀才笑耳。’”
⒌ 形容声音粗沉而不连续。
引唐孟郊《秋怀》诗之九:“秋深月清苦,虫老声麤踈。”