cū xíng
cū qiě
cū guài
cū jìn
cū fěn
cū cuì
cū huì
cū chī
cū zàng
cū zhuó
cū shēng
cū jì
cū ruò
cū sòng
cū xiǎn
cū liè
cū měng
cū bó
cū xún
cū shū
cū bèn
cū liáng
cū zhuō
cū cái
cū lüè
cū gěng
cū lì
cū shù
cū shū
cū guǎng
cū qiáng
cū chǒu
cū lǚ
cū lì
cū màn
cū lù
cū gàng
cū zhōu
cū fú
cū è
cū fàn
cū wū
cū lòu
cū bào
cū sú
cū jiàn
cū yǔ
cū zhì
cū yì
cū shuāi
cū qiǎn
cū mǐ
cū kuài
cū sè
cū bǐ
cū lǔ
cū miù
cū dàn
cū shū
cū xiāng
cū zēng
cū cái
cū pǔ
cū gù
cū lǚ
cū bù
cū hāng
cū wán
cū ruí
cū zòng
cū wù
cū mǎng
cū xiè
cū jǐn
cū shǐ
cū dìng
cū zhōng
cū cí
cū dà
cū zhuàng
cū shí
cū xióng
cū gōng
cū wěi
cū lì
cū cì
cū lùn
cū yī
cū kuáng
cū cǎo
cū wǔ
cū yán
cū xì
cū zào
cū chǔn
cū rǒng
cū lǜ
cū lǔ
cū zhī
cū lǔ
cū rén
cū cū
cū cū
cū wèn
cū gǔ
cū xíng
cū kè
cū sè
cū yìng
cū mì
cū chù
cū shū
cū fú
cū yòng
cū guān
cū zhān
cū yào
cū mí
cū shì
cū zhì
cū jū
cū bì
cū tōng
cū cāo
cū máo
cū háo
cū hàn
cū miào
cū zhòng
yū kuáng
jiāo kuáng
cāi kuáng
fēng kuáng
liáo kuáng
ruǎn kuáng
zhì kuáng
yáng kuáng
cū kuáng
bìng kuáng
qīng kuáng
chāng kuáng
zhà kuáng
fā kuáng
qīng kuáng
fēng kuáng
jiàn kuáng
jí kuáng
bào kuáng
fàn kuáng
yáng kuáng
diān kuáng
yáng kuáng
qīng kuáng
zhāng kuáng
yōng kuáng
chàng kuáng
juàn kuáng
qī kuáng
fàng kuáng
chī kuáng
mí kuáng
zhuā kuáng
yú kuáng
jué kuáng
mǐ kuáng
yù kuáng
shū kuáng
màn kuáng
jū kuáng
zào kuáng
xù kuáng
jiǔ kuáng
shī kuáng
zhāng kuáng
yáng kuáng
hūn kuáng
zhāng kuáng
fēng kuáng
xǐng kuáng
xiōng kuáng
zhàng kuáng
zhāng kuáng
diān kuáng
chǔ kuáng
rè kuáng
cū kuáng
bèi kuáng
chāng kuáng
zuì kuáng
fā kuáng
⒈ 亦作“麄狂”。粗率狂妄。
引唐白居易《赠梦得》诗:“渐觉咏诗犹老丑,岂宜凭酒更麄狂?”
宋苏轼《刁景纯席上和谢生》之二:“无多酌我君须听,醉后麤狂胆满躯。”
宋文莹《玉壶清话》卷七:“朕与晋弟雍睦起国,和好相保,他日欲令管勾天下公事,麤狂小人,敢离我手足耶!”
同“粗”。
狂读音:kuáng狂kuáng(1)(形)精神失常;疯狂:发~|丧心病~。(2)(形)猛烈;声势大:~风|~奔的马。(3)(形)纵情地、无拘束地(多指欢乐):~喜|~欢。(4)(形)狂妄:~言。