cū hāng
cū yī
cū fú
cū shū
cū měng
cū cái
cū sòng
cū xíng
cū mí
cū chǒu
cū zàng
cū wán
cū dàn
cū yán
cū fěn
cū xì
cū lüè
cū huì
cū zhuō
cū guǎng
cū bào
cū sè
cū cuì
cū dìng
cū kuáng
cū zhōu
cū wèn
cū lǜ
cū lì
cū jìn
cū dà
cū miào
cū kuài
cū shēng
cū sú
cū lǔ
cū guān
cū jiàn
cū cí
cū fàn
cū mǎng
cū ruí
cū chǔn
cū shū
cū wǔ
cū miù
cū xiǎn
cū màn
cū cái
cū zhì
cū háo
cū yì
cū zào
cū zhān
cū cū
cū shì
cū cì
cū gàng
cū bó
cū zhuó
cū zhòng
cū rǒng
cū sè
cū mì
cū bǐ
cū mǐ
cū jì
cū xún
cū wū
cū lì
cū shū
cū máo
cū fú
cū jǐn
cū xiāng
cū lòu
cū jū
cū lǚ
cū cǎo
cū yòng
cū lǔ
cū ruò
cū gěng
cū xióng
cū yào
cū è
cū kè
cū xiè
cū yìng
cū shù
cū lì
cū qiáng
cū tōng
cū yǔ
cū hàn
cū qiě
cū pǔ
cū guài
cū chī
cū wù
cū wěi
cū gōng
cū shí
cū zēng
cū liáng
cū lǔ
cū zòng
cū shǐ
cū bì
cū zhuàng
cū bèn
cū zhī
cū gǔ
cū qiǎn
cū gù
cū shuāi
cū xíng
cū zhōng
cū rén
cū chù
cū zhì
cū lǚ
cū shū
cū liè
cū bù
cū cū
cū cāo
cū lùn
cū lù
fù háo
shī háo
chù háo
bái háo
wén háo
rú háo
míng háo
rén háo
xiōng háo
shǐ háo
qiú háo
sù háo
jùn háo
mín háo
lí háo
fēng háo
èr háo
quán háo
qiú háo
qún háo
yī háo
zhì háo
jiān háo
kuā háo
xiān háo
zì háo
cū háo
qiū háo
yì háo
láng háo
xióng háo
cū háo
fēng háo
zhǒng háo
biān háo
dà háo
jù háo
yīng háo
guì háo
gāng háo
jiāo háo
zuì háo
shē háo
héng háo
jiǔ háo
bào háo
shì háo
zōng háo
qún háo
zhèn háo
bīn háo
cū háo
qiáng háo
róu háo
jīn háo
cūn háo
jùn háo
tǔ háo
xián háo
bù háo
sā háo
kuáng háo
juān háo
bīn háo
⒈ 亦作“麄豪”。
⒉ 豪强。
引《三国志·吴志·孙皎传》:“此人虽麤豪,有不如人意时,然其较略大丈夫也。”
《敦煌变文集·燕子赋》:“鷰子造舍,拟自存活,何得麤豪,輒敢强夺?”
元高文秀《襄阳会》第二折:“你道我休暴懆,逞麄豪。”
清李渔《慎鸾交·待旦》:“遇乔才,他倒温柔,我反麤豪。”
⒊ 豪壮。
引元杨暹《刘行首》第二折:“走将来唱叫麄豪,口不住絮絮叨叨。”
清李渔《闲情偶寄·词曲下·宾白》:“以北字近於麤豪,易入刚劲之口,南音悉多娇媚,便施窈窕之人。”
清钱谦益《列朝诗集小传·苏侍郎祐》:“侍郎诗,麄豪伉浪,奔放自喜,今人不復详其风格。”
清宣鼎《夜雨秋灯录·珊珊》:“叟衣冠整洁,言语麤豪。”
同“粗”。
豪读音:háo豪háo(1)(名)具有杰出才能的人:英~|文~。(2)(形)气魄大;直爽痛快;没有拘束的:~放|~爽|~迈|~言壮语|~雨(大雨)。(3)(形)强横:~强|~门|巧取~夺。