shēng cháng
shēng hé
shēng hào
shēng fā
shēng dì
shēng chù
shēng gē
shēng zào
shēng chà
shēng qí
shēng jìn
shēng bān
shēng jí
shēng héng
shēng xué
shēng yáng
shēng liàn
shēng shāng
shēng liè
shēng shuǐ
shēng xiá
shēng xiǎn
shēng fú
shēng huà
shēng pān
shēng guò
shēng yīn
shēng jí
shēng fēng
shēng tài
shēng yòu
shēng shǎng
shēng jī
shēng lì
shēng sháo
shēng gōng
shēng lì
shēng chù
shēng yú
shēng róng
shēng xíng
shēng ōu
shēng yìn
shēng tiān
shēng zhì
shēng xuán
shēng guān
shēng dǒu
shēng wēn
shēng zhǎng
shēng xī
shēng chē
shēng cā
shēng mì
shēng bǔ
shēng píng
shēng lóng
shēng huǒ
shēng diàn
shēng xiān
shēng huá
shēng cháo
shēng méi
shēng shǒu
shēng chén
shēng qiān
shēng chú
shēng hú
shēng míng
shēng miè
shēng jiàng
shēng téng
shēng liáo
shēng kōng
shēng gé
shēng diào
shēng gāo
shēng jiǎ
shēng chǔ
shēng gǒng
shēng xù
shēng zhí
shēng xiá
shēng guān
shēng táng
shēng chāo
shēng tài
shēng bá
shēng zhù
shēng kè
shēng qǐ
shēng tiào
shēng míng
亦作“(好工具.)升假 ”。升天。
帝王去世的婉辞。亦指后妃等死亡。
谓离世隐居,学道修仙。
参见:升遐⒈ 帝王死去的婉辞。
引晋王嘉《拾遗记·轩辕黄帝》:“及昇遐后,羣臣观其铭,皆上古之字。”
《魏书·尒朱荣传》:“去月二十五日圣体康悆,至於二十六日奄忽昇遐。”
《全唐诗》卷八六九载《嫁女诗》:“月照驪山露泣花,似悲先帝早昇遐。”
《天雨花》第十三回:“当今一旦昇遐去,继位储君险十分。”
1. 亦作“升假”。升天。 《淮南子·齐俗训》:“今欲学其道,不得其养气处神,而放其一吐一吸,时詘时伸,其不能乘云升假,亦明矣。”
高诱注:“假,上也。”
汉张衡《思玄赋》:“涉清霄而升遐兮,浮蔑蠓而上征。”
⒉ 帝王去世的婉辞。亦指后妃等死亡。
引《三国志·蜀志·先主传》:“伏维大行皇帝迈仁树德,覆燾无疆,昊天不弔,寝疾弥留,今月二十四日奄忽升遐,臣妾号咷,若丧考妣。”
宋叶梦得《石林燕语》卷九:“神宗天性至孝,事慈圣光献太后尤谨,升遐之夕, 王禹玉为相,入慰,执手号慟。”
元白朴《梧桐雨》第三折:“唱道感嘆情多,恓惶泪洒,早得升遐,休休却是今生罢。”
清孔尚任《桃花扇·拜坛》:“出城市,徧野桑麻;哭甚么旧主升遐,告了个游春假。”
王季思注:“升遐,皇帝去世。”
⒊ 谓离世隐居,学道修仙。
引三国魏阮籍《咏怀》诗之二八:“繫累名利场,駑骏同一輈;岂若遗耳目,升遐去殷忧。”
《晋书·许迈传》:“君元吉自天,宜学升遐之道。”
宋苏轼《辨道歌》:“一丹休别内外砂,长修久饵须升遐。肠中澄结无餘柤,俗骨变换颜如葩。”
升天。
升shēng(1)(动)由低往高移动:上~。(2)(动)(等级)提高:~级。(量)(3)(动)容量单位。十合(ɡě)等于一升;十升等于一斗。现用市升;一市升合公制一升;即1000毫升。(4)(动)量粮食的器具;容量为斗的十分之一。
遐读音:xiá遐xiá(1)(形)〈书〉远:~迩|~想。(2)(形)〈书〉长久:~龄。