jī qiú
jī mìng
jī hú
jī yān
jī cān
jī hóng
qǐ sǎng
jī suǒ
jī jìn
jī zhì
jī bū
jī jiǎn
jī yàn
jī yán
jī gù
jī fú
jī kǎo
jī kuò
jī hé
jī liú
jī wèn
jī tiān
jī móu
jī yì
jī kuí
jī yí
jī shěn
jī rèn
jī dài
jī chéng
jī bài
jī lùn
jī lǎn
jī shì
jī fáng
jī hé
jī ruò
jī jù
jī chéng
jī zhì
jī chá
jī yǎng
jī dù
jī qín
jī diàn
jī gǔ
jī suàn
jī zhēng
jī jiǎo
jī pán
jī tíng
jī gù
jī chí
jī bèi
jī màn
jī dìng
jī yā
jī tóng
jī gòu
jī lǐ
jī jiào
jī chá
jī fú
qǐ shǒu
jī shān
tiáo tíng
pīng tíng
yōu tíng
chēng tíng
xī tíng
luò tíng
chèng tíng
shàng tíng
qǐn tíng
bā tíng
zàn tíng
yī tíng
zhuī tíng
yǎo tíng
jī tíng
xuán tíng
jūn tíng
níng tíng
bù tíng
liú tíng
xiāo tíng
ān tíng
shí tíng
yún tíng
jū tíng
jiǔ tíng
chí tíng
lè tíng
fàng tíng
⒈ 迟滞;停留。
引《三国志·吴志·孙策传》:“有顷,主簿復入白坚 :‘ 南阳太守稽停义兵,使贼不时讨,请收出案军法从事。’”
《晋书·刘隗传》:“凡诸徵发租调百役,皆有稽停。”
唐张鷟《游仙窟》:“王事有限,不敢稽停。”
1. 停留:稽留。稽滞。
2. 考核:稽核。稽查。稽考。无稽之谈。
3. 计较:反唇相稽。
4. 至。
5. 姓。
停读音:tíng停tíng(1)(动)本义:~止。(2)(动)停留:~工|~车。(3)(动)停放;停泊:~灵|~航。(4)(名)总数分成相同几分;其中一份叫一停儿:十~儿有九~儿是好的。