jī jiǎo
jī pán
jī fú
jī kuò
jī móu
jī zhì
jī kuí
jī màn
jī chá
jī ruò
jī kǎo
jī dù
jī rèn
jī suǒ
jī gòu
jī tiān
jī zhì
jī jiǎn
jī jìn
jī liú
jī tóng
jī chí
jī yán
jī yì
jī mìng
jī zhēng
jī qiú
jī suàn
qǐ shǒu
jī hé
jī gù
jī chá
jī lùn
jī lǎn
jī shì
jī yí
jī bèi
jī hóng
jī shěn
jī gǔ
jī wèn
jī hú
qǐ sǎng
jī chéng
jī jù
jī yàn
jī shān
jī yā
jī diàn
jī dìng
jī yǎng
jī chéng
jī tíng
jī qín
jī gù
jī dài
jī bū
jī cān
jī bài
jī hé
jī fáng
jī lǐ
jī yān
jī fú
jī jiào
shēng shì
hòu shì
guǐ shì
féng shì
fà shì
qí shì
guó shì
nán shì
mó shì
jià shì
yī shì
jǐng shì
cài shì
biāo shì
bǎng shì
kè shì
bǎi shì
jǔ shì
děng shì
fú shì
yàng shì
mǎng shì
xíng shì
kě shì
fǎ shì
jì shì
xī shì
bù shì
xīn shì
kē shì
kǎi shì
gé shì
bǎn shì
bèi shì
shí shì
zhuǎn shì
yí shì
jī shì
róng shì
fāng shì
piào shì
yáng shì
diǎn shì
chéng shì
liáng shì
qiú shì
pò shì
jiǎn shì
gēn shì
guī shì
gǔ shì
pīn shì
zhuàng shì
zhōng shì
jù shì
tiān shì
pǐn shì
xíng shì
diào shì
pài shì
chuí shì
bān shì
fú shì
dān shì
dìng shì
bǎn shì
biǎn shì
zūn shì
bǎ shi
qián shì
gù shì
zhe shì
zhào shì
bǎi shì
mǎ shì
xíng shì
guò shì
qiú shì
fēn shì
fàng shì
chéng shì
jīn shì
qǔ shì
biǎo shì
gōng shì
shī shì
tǐ shì
zhāo shì
chéng shì
lǎo shì
héng shì
jù shì
kuǎn shì
diào shì
fǔ shì
jiǎn shì
huā shì
shǒu shì
zhèng shì
fǔ shì
fù shì
cháng shì
qí shì
xiàn shì
dào shì
zī shì
fàn shì
yí shì
lìng shì
sān shì
qiào shì
zhù shì
yàng shì
jiǔ shì
shuǐ shì
jiù shì
píng shì
pǔ shì
⒈ 准则;法式。
引《老子》:“知此两者亦稽式;常知稽式,是谓玄德。”
一本作“楷式”。 章炳麟《国故论衡·原道上》:“夫人而能之则工巧废矣。常知稽式,是谓玄德。玄德深远而与物反。”
⒉ 引申为取法。
引《后汉书·儒林传序》:“建武五年,乃修起太学,稽式古典,籩豆干戚之容备之於列。”
法则、楷式。
1. 停留:稽留。稽滞。
2. 考核:稽核。稽查。稽考。无稽之谈。
3. 计较:反唇相稽。
4. 至。
5. 姓。
式读音:shì式shì(1)(名)样式:新~|西~。(2)(名)格式:程~|法~。(3)(名)仪式;典礼:开幕~|毕业~。(4)(名)自然科学中表明某种规律的一组符号:分子~|方程~。(5)(名)一种语法范畴;表示说话者对所说事情的方式。如叙述式、命令式、条件式。