tíng cān
tíng gào
tíng yù
tíng jù
tíng yuán
tíng liáo
tíng xuān
tíng yì
tíng xùn
tíng yè
tíng yuàn
tíng chí
tíng gāo
tíng yǔ
tíng luò
tíng huì
tíng jiān
tíng shì
tíng quē
tíng pǔ
tíng zhǎng
tíng hù
tíng wǔ
tíng táng
tíng yuán
tíng gé
tíng yù
tíng shěn
tíng miào
tíng lùn
tíng shí
tíng kǔn
tíng jiē
tíng kǔn
tíng wàn
tíng wú
tíng qì
tíng jiǎo
dà gào
hóng gào
fēng gào
chuí gào
yí gào
wǎng gào
cì gào
wén gào
xǐ gào
shēn gào
mó gào
zhì gào
tíng gào
lún gào
héng gào
zhōu gào
zǐ gào
jīn gào
líng gào
yǎ gào
xùn gào
shàn gào
bì gào
yǎn gào
guān gào
wǔ gào
diǎn gào
luán gào
mìng gào
huā gào
cí gào
shì gào
jié gào
⒈ 古代指家训文字。亦泛指家教。
引南朝宋颜延之《庭诰》:“庭誥者,施於闺庭之内,谓不远也。”
《南史·颜延之传》:“﹝延之﹞闲居无事,为庭誥之文以训子弟。”
清黄宗羲《仇公路先生八十寿序》:“﹝沧柱﹞亦以湛心经术,墨守庭誥,故文章风韵,主盟当世而无愧。”
告诫家族子弟的话。
庭tíng(1)(名)本义:厅堂:厅堂(2)(名)正房前的院子:前~|~院。(3)(名)指法庭:~长|开~。
诰读音:gào诰gào(名)古代帝王对臣子的命令。