hōng tuō
hōng lóng
hōng bèi
hōng chén
hōng rán
hōng lián
hōng gān
hōng téng
hōng táng
hōng yàn
hōng yūn
hōng kǎo
hōng xiāng
hōng tóng
hōng hōng
hōng chèn
hōng lú
hōng shì
hōng míng
hōng lán
hōng qíng
hōng jì
hōng de
hōng rǎn
hōng huǒ
hōng shì
hōng yǐng
wū rǎn
tān rǎn
huì rǎn
qiān rǎn
xūn rǎn
táo rǎn
sī rǎn
sān rǎn
miàn rǎn
huī rǎn
diǎn rǎn
gǎn rǎn
yīn rǎn
diǎn rǎn
shéng rǎn
qū rǎn
jìn rǎn
là rǎn
wú rǎn
hōng rǎn
shí rǎn
wèn rǎn
yīn rǎn
guà rǎn
hàn rǎn
xuàn rǎn
zì rǎn
jiān rǎn
chuán rǎn
qīn rǎn
miè rǎn
xí rǎn
huàn rǎn
wò rǎn
miào rǎn
chán rǎn
tiē rǎn
jìn rǎn
wēng rǎn
gōu rǎn
rěn rǎn
qū rǎn
bō rǎn
diàn rǎn
cūn rǎn
zhān rǎn
liàn rǎn
tì rǎn
yǒu rǎn
qiān rǎn
gōu rǎn
zhàng rǎn
rú rǎn
lián rǎn
xuān rǎn
jī rǎn
ài rǎn
méi rǎn
jiù rǎn
là rǎn
mù rǎn
xiǔ rǎn
wū rǎn
mò rǎn
bì rǎn
pān rǎn
rǔ rǎn
zā rǎn
piǎo rǎn
xūn rǎn
gòu rǎn
烘染hōngrǎn
(1) 烘托点染
例烘染者也。——蔡元培《图画》英add shading around an object in a painting to make it stand out⒈ 指国画设色的技法。用水墨或色彩涂抹画面,使阴阳相衬,浓淡得宜。
引明沉德符《野获编补遣·列朝·宣宗御笔》:“烘染设色,直追宋人。”
清王士禛《池北偶谈·谈艺三·御画牛》:“意态生动,笔墨烘染所不能到。”
王颂余《中国画技法述要·染法》:“烘染是一支蘸有墨或色的笔,涂在需要浓重的部分,随以另一支含着清水的笔,向需要浅的部分润开,使这块墨或色随笔的走向由深而浅,逐渐消失,或与另外颜色相融接。”
⒉ 衬托渲染;装点,点缀。
引《红楼梦》第三八回:“探春又道:‘到底要算蘅芜君沉着:秋无跡,梦有知,把个忆字竟烘染出来了。’”
周素园《贵州民党痛史》第四篇第八章:“私请滇军……助长公口,其初不过为请兵烘染。”
杨朔《秋风萧瑟》:“那块写着‘天下第一关’著名的横匾就挂在箭楼高头,每个字都比笸箩还大,把这座关塞烘染得越发雄壮。”
烘托渲染。
烘hōng(1)(动)用火或蒸汽使身体暖和或者使物体变热或干燥:~箱|~手|把湿衣服~一~。(2)(动)衬托:~衬|~托。
染读音:rǎn染rǎn(1)(动)用染料着色:印~|~布。(2)(动)感染;沾染:传~|~病|一尘不~。