de hào
de bó
de qiē
dí què
dí kǎ
de lì
de gàng
de yīn
de biàn
dí dí
de shí
de zǐ
de chuán
dì lì
de bǐ
de lú
de dá
de yì
de shuò
dí zhēn
de běn
de sǎng
de nà
de yì
de ěr
de bì
de zhèng
de zhè
de jué
dí lùn
de qīn
de qiào
de jù
dí jiàn
de lì
de xìn
de zhǐ
de dìng
de gǎo
de bǎo
dì lú
de huà
dí dàng
de xì
de jù
de shì
de gòu
de duì
de shí
de qíng
dī shì
de kuǎn
de lì
xí chuán
fēng chuán
zì zhuàn
dǎng chuán
jiǔ chuán
hōng chuán
liè zhuàn
fēng chuán
xiāng chuán
wài zhuàn
bō chuán
chéng chuán
tōng chuán
fěng chuán
liú chuán
kě chuán
wǔ chuán
mì chuán
dān chuán
chū chuán
miù chuán
tuàn chuán
chén chuán
xīn chuán
shēng chuán
sù chuán
kè chuán
xù chuán
sàn chuán
xiǎo zhuàn
dí chuán
píng zhuàn
jiān chuán
dì chuán
yóu chuán
huǒ chuán
sòng chuán
diǎn zhuàn
jù chuán
gǎn chuán
gòng chuán
xù chuán
duǎn chuán
mò chuán
shǐ chuán
hé chuán
shì chuán
běn chuán
fēi zhuàn
tuō chuán
xiān zhuàn
jì chuán
yán chuán
xiāng chuán
jiā chuán
jué chuán
xīn chuán
hòu zhuàn
fēn chuán
yī chuán
cí chuán
yáo chuán
miù chuán
huān chuán
tíng chuán
shǐ chuán
gū chuán
huá chuán
jū chuán
chí chuán
xiàn chuán
tiān chuán
fā chuán
xián chuán
liù chuán
xū chuán
lüè chuán
yáo chuán
wěi chuán
yōng chuán
jì chuán
dà chuán
zhēn chuán
fèng chuán
shī chuán
bié zhuàn
xiàng chuán
gěi chuán
nèi chuán
chéng chuán
xuān chuán
hé chuán
jiā chuán
fèi chuán
xiá chuán
yì chuán
yáo chuán
shèng chuán
chú chuán
liú chuán
pín chuán
qū chuán
huān chuán
diàn chuán
sī chuán
làng chuán
zhì chuán
xuān chuán
jì chuán
bìng chuán
lú chuán
kǒu chuán
jiǎng chuán
é chuán
bǎo chuán
lǐ chuán
cì chuán
shēng chuán
jīng zhuàn
shī chuán
qiū chuán
wú chuán
shāng chuán
shū chuán
zǐ chuán
máo zhuàn
pǔ chuán
yí chuán
de chuán
hōng chuán
qí chuán
xié chuán
zá chuán
jí chuán
zhèng zhuàn
bù chuán
tòu chuán
piǎn chuán
fú chuán
jīng chuán
qián chuán
jié chuán
zhì chuán
zǔ chuán
hòng chuán
zuǒ chuán
chēng chuán
tóu chuán
jī chuán
sān chuán
qǐ chuán
èr chuán
shén chuán
⒈ 嫡传。的,通“嫡”。
引宋周密《癸辛杂识前集·赵子固梅谱》:“所传正统谅未絶,捨此的传皆伪耳。”
汤用彤《汉魏两晋南北朝佛教史》第二分第二十章:“真諦或为世亲之的传,专以弘其学为旨志。”
1.用在定语的后面。a)定语和中心词之间是一般的修饰关系:铁~纪律。幸福~生活。b)定语和中心词之间是领属关系:我~母亲。无产阶级~党。大楼~出口。c)定语是人名或人称代词,中心词是表示职务或身份的名词,意思是这个人担任这个职务或取得这个身份:今天开会是你~主席。谁~介绍人?d)定语是指人的名词或人称代词,中心词和前边的动词合起来表示一种动作,意思是这个人是所说的动作的受事:开他~玩笑。找我~麻烦。
2.用来构成没有中心词的“的”字结构。a)代替上文所说的人或物:这是我~,那才是你~。菊花开了,有红~,有黄~。b)指某一种人或物:男~。送报~。我爱吃辣~。c)表示某种情况、原因:大星期天~,你怎么不出去玩儿玩儿?。无缘无故~,你着什么急?d)用跟主语相同的人称代词加“的”字做宾语,表示别的事跟这个人无关或这事儿跟别人无关:这里用不着你,你只管睡你~去。e)“的”字前后用相同的动词、形容词等,连用这样的结构,表示有这样的,有那样的:推~推,拉~拉。说~说,笑~笑。大~大,小~小。
3.这个用法限于过去的事情。
4.用在陈述句的末尾,表示肯定的语气:这件事儿我知道~。
5.用在两个同类的词或词组之后,表示“等等、之类”的意思:破铜烂铁~,他捡来一大筐。老乡们沏茶倒水~,待我们很亲热。
6.用在两个数量词中间。a)表示相乘:这间屋子是五米~三米,合十五平方米。b)表示相加:两个~三个,一共五个。
传读音:chuán,zhuàn[ chuán ]1. 转(zhuǎn )授,递:传递。传输。传戒。传统。言传身教。
2. 推广,散布:宣传。流传。传名。传奇(a.中国唐代兴起的短篇小说;b.中国明、清两代盛行的长篇戏曲;c.指情节离奇或人物行为超乎寻常的故事)。