chú zi
chú jù
chú cāng
chú xià
chú lǐn
chú rén
chú chuán
chú diàn
chú zhuàn
chú bīng
chú zhàng
chú lì
chú shà
chú niáng
chú hù
chú jiān
chú lù
chú shī
chú yì
chú jùn
chú chē
chú zǎi
chú shàn
chú fáng
chú yì
chú shà
chú zhēn
chú xī
chú chuán
chú sī
bìng chuán
diǎn zhuàn
bō chuán
cì chuán
shì chuán
xuān chuán
diàn chuán
xiǎo zhuàn
shēng chuán
fú chuán
kě chuán
lǐ chuán
xiàn chuán
pín chuán
sī chuán
zuǒ chuán
chēng chuán
sù chuán
qiū chuán
yóu chuán
wǔ chuán
tòu chuán
tóu chuán
liú chuán
yōng chuán
shū chuán
jù chuán
tíng chuán
zǐ chuán
xiá chuán
chí chuán
duǎn chuán
zá chuán
lüè chuán
dí chuán
chéng chuán
làng chuán
dì chuán
jū chuán
jí chuán
yáo chuán
sòng chuán
é chuán
jué chuán
yí chuán
wài zhuàn
xiàng chuán
liú chuán
yì chuán
xián chuán
huān chuán
fēn chuán
hòng chuán
chéng chuán
shī chuán
shèng chuán
nèi chuán
chén chuán
gǎn chuán
kè chuán
mò chuán
xuān chuán
de chuán
zǔ chuán
xiāng chuán
shī chuán
fēi zhuàn
tuàn chuán
gòng chuán
jīng chuán
shǐ chuán
fèng chuán
miù chuán
jiā chuán
zhì chuán
xiāng chuán
zì zhuàn
wěi chuán
hōng chuán
hé chuán
èr chuán
shēng chuán
miù chuán
yī chuán
xīn chuán
fěng chuán
fā chuán
qí chuán
bié zhuàn
chū chuán
jì chuán
xiān zhuàn
kǒu chuán
yán chuán
sàn chuán
bǎo chuán
qū chuán
máo zhuàn
zhèng zhuàn
huǒ chuán
huān chuán
shén chuán
tuō chuán
jīng zhuàn
zhēn chuán
xù chuán
fēng chuán
jiān chuán
xū chuán
jié chuán
tōng chuán
qián chuán
qǐ chuán
yáo chuán
píng zhuàn
hé chuán
shāng chuán
gū chuán
fēng chuán
liù chuán
běn chuán
fèi chuán
jiǎng chuán
bù chuán
zhì chuán
dà chuán
chú chuán
jì chuán
wú chuán
hòu zhuàn
huá chuán
sān chuán
jiǔ chuán
jì chuán
pǔ chuán
xīn chuán
gěi chuán
jiā chuán
xié chuán
lú chuán
hōng chuán
yáo chuán
xí chuán
dān chuán
dǎng chuán
liè zhuàn
shǐ chuán
cí chuán
tiān chuán
jī chuán
xù chuán
piǎn chuán
mì chuán
⒈ 古代供应过客食宿、车马的处所。
引《汉书·王莽传中》:“吏民出入,持布钱以副符传,不持者,厨传勿舍,关津苛留。”
颜师古注:“厨,行道饮食处;传,置驛之舍也。”
宋苏轼《到官病倦毛正仲惠茶戏作一诗为谢》:“繆为淮海帅,每愧厨传缺。”
清钱谦益《朱府君墓志铭》:“山川登涉,岁时燕赏,画船游屐,周流数百里间,厨传供张,皆取给于称贷。”
1.厨房,专用于做饭菜的地方。
2.指烹调工作或从事烹调工作的人:掌~。名~。
传读音:chuán,zhuàn[ chuán ]1. 转(zhuǎn )授,递:传递。传输。传戒。传统。言传身教。
2. 推广,散布:宣传。流传。传名。传奇(a.中国唐代兴起的短篇小说;b.中国明、清两代盛行的长篇戏曲;c.指情节离奇或人物行为超乎寻常的故事)。