shī chuán
chéng chuán
bié zhuàn
dǎng chuán
kě chuán
chén chuán
gū chuán
zá chuán
é chuán
liú chuán
xí chuán
chí chuán
qí chuán
mì chuán
jiǎng chuán
yán chuán
xiǎo zhuàn
jì chuán
zuǒ chuán
de chuán
hòu zhuàn
huá chuán
tòu chuán
jū chuán
zì zhuàn
jīng zhuàn
xū chuán
huān chuán
shǐ chuán
chú chuán
tōng chuán
wài zhuàn
fú chuán
huǒ chuán
pǔ chuán
fēi zhuàn
bù chuán
kè chuán
sān chuán
zhèng zhuàn
chū chuán
tuō chuán
qū chuán
fèi chuán
shāng chuán
fēn chuán
xiāng chuán
xuān chuán
xié chuán
yì chuán
nèi chuán
yī chuán
yí chuán
jié chuán
jiān chuán
yáo chuán
jù chuán
chéng chuán
xiàng chuán
zǐ chuán
sù chuán
shèng chuán
jī chuán
dān chuán
jiā chuán
lú chuán
shū chuán
xiàn chuán
píng zhuàn
shǐ chuán
sàn chuán
xiān zhuàn
bǎo chuán
tíng chuán
dà chuán
piǎn chuán
xù chuán
pín chuán
jí chuán
zǔ chuán
tuàn chuán
xuān chuán
yōng chuán
liú chuán
mò chuán
qiū chuán
zhēn chuán
gòng chuán
máo zhuàn
wěi chuán
dí chuán
fēng chuán
hòng chuán
hōng chuán
xiá chuán
fā chuán
lǐ chuán
miù chuán
shī chuán
tóu chuán
sòng chuán
běn chuán
diàn chuán
shì chuán
dì chuán
gǎn chuán
qián chuán
fēng chuán
yáo chuán
hé chuán
duǎn chuán
èr chuán
shēng chuán
tiān chuán
cí chuán
jì chuán
jì chuán
liù chuán
hōng chuán
xīn chuán
chēng chuán
sī chuán
xīn chuán
xù chuán
bō chuán
yáo chuán
xián chuán
liè zhuàn
zhì chuán
fěng chuán
kǒu chuán
fèng chuán
hé chuán
cì chuán
zhì chuán
lüè chuán
shēng chuán
miù chuán
gěi chuán
bìng chuán
diǎn zhuàn
yóu chuán
qǐ chuán
wǔ chuán
shén chuán
jué chuán
xiāng chuán
jiǔ chuán
wú chuán
jīng chuán
làng chuán
jiā chuán
huān chuán
⒈ 文体名。作者自叙的传记。以记述家世、生平为主,兼及编纂旨趣、体例等。 《汉书》有“敍传”一篇,分上下两卷。参阅唐刘知几《史通·序传》。
一种文体。作者自叙家世、生平,兼及编纂旨趣、体例等。如班固著《汉书》有〈叙传〉上、下两卷。也作「序传」。
叙xù(1)(动)说;谈:~家常|闲言少~。(2)(动)记述:~事|~述。(3)(动)评议等级次第:~功|~奖。(4)(动)〈书〉同“序”(5)(动)(6)(动)(7)(动)。
传读音:chuán,zhuàn[ chuán ]1. 转(zhuǎn )授,递:传递。传输。传戒。传统。言传身教。
2. 推广,散布:宣传。流传。传名。传奇(a.中国唐代兴起的短篇小说;b.中国明、清两代盛行的长篇戏曲;c.指情节离奇或人物行为超乎寻常的故事)。