hé chuán
qǐ chuán
huān chuán
liù chuán
jié chuán
pǔ chuán
sàn chuán
chēng chuán
chéng chuán
yōng chuán
miù chuán
jū chuán
yáo chuán
sī chuán
wǔ chuán
chéng chuán
é chuán
sān chuán
chí chuán
xù chuán
xū chuán
kǒu chuán
yí chuán
xīn chuán
xiān zhuàn
tíng chuán
xié chuán
jì chuán
jì chuán
zhēn chuán
tiān chuán
duǎn chuán
kě chuán
xiàng chuán
lüè chuán
máo zhuàn
làng chuán
shēng chuán
cì chuán
zǐ chuán
fēn chuán
běn chuán
zǔ chuán
jì chuán
xīn chuán
xiá chuán
zì zhuàn
jiān chuán
xiàn chuán
mò chuán
jiā chuán
xù chuán
fèi chuán
jī chuán
tōng chuán
yán chuán
jīng zhuàn
gòng chuán
xí chuán
qí chuán
xiāng chuán
hé chuán
liú chuán
bìng chuán
bù chuán
jiǔ chuán
lǐ chuán
huá chuán
shēng chuán
hòng chuán
yóu chuán
píng zhuàn
zhèng zhuàn
dì chuán
jí chuán
dān chuán
dǎng chuán
shén chuán
gǎn chuán
dà chuán
xuān chuán
tóu chuán
fú chuán
sù chuán
liè zhuàn
fēng chuán
qián chuán
zá chuán
gěi chuán
diǎn zhuàn
fēi zhuàn
hòu zhuàn
hōng chuán
tuō chuán
jué chuán
jiǎng chuán
liú chuán
zhì chuán
jiā chuán
miù chuán
xiǎo zhuàn
shǐ chuán
wú chuán
fā chuán
fěng chuán
nèi chuán
dí chuán
shāng chuán
bǎo chuán
shū chuán
yáo chuán
shì chuán
wài zhuàn
fēng chuán
tuàn chuán
fèng chuán
xiāng chuán
shī chuán
sòng chuán
piǎn chuán
chū chuán
qū chuán
mì chuán
xuān chuán
xián chuán
chú chuán
kè chuán
lú chuán
tòu chuán
gū chuán
cí chuán
jīng chuán
chén chuán
bié zhuàn
shèng chuán
zhì chuán
diàn chuán
pín chuán
yáo chuán
èr chuán
de chuán
zuǒ chuán
bō chuán
qiū chuán
jù chuán
yī chuán
hōng chuán
yì chuán
wěi chuán
huǒ chuán
huān chuán
shǐ chuán
shī chuán
⒈ 对下传告。
引《庄子·外物》:“儒以诗礼发冢,大儒臚传曰:‘东方作矣,事之何若?’”
成玄英疏:“从上传语告下曰臚。臚,传也。”
⒉ 专指传告皇帝诏旨。
引《新唐书·齐映传》:“映为人白晳长大,言音鸿爽,故帝常令侍左右,或前马臚传詔旨。”
宋程大昌《演繁露·胪传》:“今之臚传,自殿上至殿下,皆数人抗声相接,使所唱之语,联续远闻。”
清钱谦益《神宗显皇帝挽词》之四:“侍从朱衣隔,臚传玉笔遗。”
⒊ 犹胪唱。
引宋杨万里《侍立集英殿观进士唱名》诗:“殿上臚传第一声,殿前拭目万人惊。”
明梅鼎祚《玉合记·逢世》:“臚传三殿日华重,满眼英雄。”
清赵翼《七十自述》诗:“一桂枝高手已攀,臚传声里另排班。”
上级传话给下级。
胪lú(动)〈书〉陈列:~列|~陈。
传读音:chuán,zhuàn[ chuán ]1. 转(zhuǎn )授,递:传递。传输。传戒。传统。言传身教。
2. 推广,散布:宣传。流传。传名。传奇(a.中国唐代兴起的短篇小说;b.中国明、清两代盛行的长篇戏曲;c.指情节离奇或人物行为超乎寻常的故事)。