zhōng shǐ
zhōng jìng
zhōng gǔ
zhōng chǎng
zhōng jiū
zhōng liǎo
zhōng jiǔ
zhōng méi
zhōng shēng
zhōng zhāo
zhōng jì
zhōng xiāo
zhōng rì
zhōng shěn
zhōng zhǎn
zhōng zhǐ
zhōng shēn
zhōng duàn
zhōng fú
zhōng nián
zhōng jiāng
zhōng jǐ
zhōng duān
zhōng fēng
zhōng lǎo
zhōng guǐ
zhōng qǔ
zhōng yú
zhōng mò
zhōng nǎi
zhōng guī
zhōng jú
zhōng rán
zhōng lóng
zhōng kuí
zhōng yǎng
zhōng diǎn
zhōng mò
zhōng jié
zhōng xí
zhōng jù
zhōng xī
zhōng mǔ
zhōng fù
zhōng tóng
zhōng tiān
⒈ 完毕;穷尽。
引《后汉书·皇后纪下·顺烈梁皇后》:“私自忖度,日夜虚劣,不能復与羣公卿士共相终竟。”
《孝经·丧亲》“丧不过三年,示民有终也” 唐玄宗注:“夫孝子有终生之忧,圣人以三年为制者,使人知有终竟之限也。”
⒉ 终究;毕竟。
引唐杜甫《遣兴》诗之二:“岂无济时策,终竟畏罗罟。”
宋陆游《即事》诗:“知我向来惟断简,会心终竟在孤蓬。”
鲁迅《华盖集·战士和苍蝇》:“然而,有缺点的战士终竟是战士;完美的苍蝇也终竟不过是苍蝇。”
终究。
如:「他终竟是自己人,大家原谅他吧!」
终zhōng(1)(形)最后;末了:~点|~场|~极|~审|~霜。(2)(名)指人死:临~。(3)(副)终归;终于;到底:~必|~将。(4)(形)自始至终的整段时间:~日|~岁|~年|~生。(5)姓。
竟读音:jìng竟jìng(1)(动)完毕:未~之业。(2)(副)从头到尾;全:~日|~夜。(3)(副)〈书〉终于:有志者事~成。竟jìng副词;表示有点出于意料之外:真没想到他~敢当面撒谎|都以为他一定不答应;谁知他~答应了。