zhōng yǎng
zhōng zhǎn
zhōng rì
zhōng tiān
zhōng kuí
zhōng liǎo
zhōng fēng
zhōng rán
zhōng shēn
zhōng fú
zhōng jié
zhōng chǎng
zhōng guǐ
zhōng fù
zhōng nián
zhōng jiǔ
zhōng jiū
zhōng xī
zhōng lóng
zhōng zhāo
zhōng shěn
zhōng guī
zhōng jì
zhōng jìng
zhōng duān
zhōng jù
zhōng zhǐ
zhōng jiāng
zhōng nǎi
zhōng jú
zhōng qǔ
zhōng diǎn
zhōng jǐ
zhōng mò
zhōng xiāo
zhōng shǐ
zhōng xí
zhōng mǔ
zhōng duàn
zhōng shēng
zhōng méi
zhōng yú
zhōng tóng
zhōng mò
zhōng gǔ
zhōng lǎo
guì shǐ
chū shǐ
fǎng shǐ
sān shǐ
gēng shǐ
fā shǐ
chàng shǐ
dà shǐ
móu shǐ
fǎn shǐ
mò shǐ
zhòu shǐ
huò shǐ
gǔ shǐ
qǐ shǐ
qí shǐ
zǔ shǐ
fù shǐ
jǐn shǐ
kāi shǐ
fāng shǐ
tài shǐ
xún shǐ
lì shǐ
wú shǐ
tài shǐ
kāi shǐ
yuán shǐ
jìng shǐ
zhòng shǐ
tuō shǐ
xì shǐ
qián shǐ
shèn shǐ
chàng shǐ
yǎn shǐ
rán shǐ
qī shǐ
zào shǐ
chuàng shǐ
sì shǐ
běn shǐ
wěi shǐ
yuán shǐ
yuán shǐ
zhōng shǐ
wèi shǐ
lǜ shǐ
zhào shǐ
⒈ 从开头到结局;事物发生演变的全过程。
引《礼记·大学》:“物有本末,事有终始,知所先后,则近道矣。”
汉杨恽《报孙会宗书》:“然窃恨足下不深惟其终始,而猥随俗之毁誉也。”
宋陈善《扪虱新话·免役之法》:“荆公尝曰:‘吾行新法,终始以为不可者, 司马光也,终始以为可行者, 曾布也,其餘皆出入之徒也。’”
清纳兰性德《题竹炉新咏卷》诗:“相约过君同展看,淡交终始似山泉。”
⒉ 引申为有始有终。
引唐贺兰进明《行路难》诗之五:“人生结交在终始,莫以升沉中路分。”
唐李咸用《论交》诗:“易得笑言友,难逢终始人。”
《警世通言·杜十娘怒沉百宝箱》:“本意息肩之后,徐图报答。不意事无终始,然每怀盛情,悒悒未忘。”
⒊ 周而复始。
引《史记·孝文本纪》:“鲁人公孙臣上书陈终始传五德事,言方今土德时,土德应黄龙见,当改正朔服色制度。”
司马贞索隐:“五行之德,帝王相承传易,终而復始,故云‘终始传五德之事’。”
唐韩愈《进士策问二》:“夏之政尚忠, 殷之政尚敬,而周之政尚文,是三者,相循环终始,若五行之与四时焉。”
开始和结局。《礼记.大学》:「物有本末,事有终始。」《孝经.庶人章》:「故自天子至于庶人,孝无终始,而患不及者,未之有也。」也作「始终」。
终zhōng(1)(形)最后;末了:~点|~场|~极|~审|~霜。(2)(名)指人死:临~。(3)(副)终归;终于;到底:~必|~将。(4)(形)自始至终的整段时间:~日|~岁|~年|~生。(5)姓。
始读音:shǐ始shǐ(1)(名)最初;起头;开始:~祖|从~至终。(2)〈书〉跟“才”相同:不断学习~能进步。