zhōng diǎn
zhōng jìng
zhōng jié
zhōng xiāo
zhōng zhǎn
zhōng qǔ
zhōng fù
zhōng kuí
zhōng jú
zhōng guī
zhōng gǔ
zhōng méi
zhōng fēng
zhōng jù
zhōng duàn
zhōng fú
zhōng shēng
zhōng chǎng
zhōng tiān
zhōng shēn
zhōng jiǔ
zhōng mò
zhōng duān
zhōng jiāng
zhōng tóng
zhōng guǐ
zhōng rì
zhōng lǎo
zhōng shěn
zhōng jiū
zhōng yǎng
zhōng shǐ
zhōng nǎi
zhōng mǔ
zhōng nián
zhōng xī
zhōng zhāo
zhōng rán
zhōng jǐ
zhōng lóng
zhōng liǎo
zhōng jì
zhōng yú
zhōng mò
zhōng zhǐ
zhōng xí
tú kuí
zhōng kuí
hǎi kuí
lǜ kuí
fáng kuí
huáng kuí
lù kuí
zhōng kuí
lǚ kuí
yōu kuí
dōng kuí
hóu kuí
fén kuí
lóng kuí
bá kuí
shǔ kuí
pú kuí
cǎi kuí
dān kuí
jīng kuí
lóng kuí
liè kuí
róng kuí
chǔ kuí
luò kuí
jǐn kuí
dù kuí
shuǐ kuí
zhōng kuí
lǘ kuí
tù kuí
fú kuí
qīng kuí
huò kuí
⒈ 椎。
引《周礼·考工记·玉人》:“大圭长三尺。杼上终葵首。”
郑玄注:“终葵,椎也。”
《后汉书·马融传》:“翬终葵,扬关斧。”
⒉ 草名。叶圆而剡上,形如椎,故名终葵。见《尔雅·释草》清郝懿行义疏。
引晋张华《博物志》卷二:“人食终葵,为狗所啮,疮不差,或致死。”
⒊ 复姓。 春秋时代有终葵氏。见《左传·定公四年》。
终zhōng(1)(形)最后;末了:~点|~场|~极|~审|~霜。(2)(名)指人死:临~。(3)(副)终归;终于;到底:~必|~将。(4)(形)自始至终的整段时间:~日|~岁|~年|~生。(5)姓。
葵读音:kuí葵kuí(名)指某些开大花的草本植物:锦~|蜀~|向日~。