qìng kòng
qìng sè
qìng zhǎo
qìng shí
qìng shé
qìng qián
qìng xiāng
qìng jù
qìng zhōng
qìng diàn
qìng guǎn
qìng kài
qìng bó
qìng shēng
qìng shū
qìng rén
qìng zǐ
qìng cuò
qìng kǒu
qìng jìng
qìng gōng
qìng chóng
qìng guǎn
qìng xuán
qìng chū
qìng dì
qìng shī
gòu xuán
guǐ xuán
chè xuán
kōng xuán
qióng xuán
fú xuán
chún xuán
gōng xuán
qiān xuán
bǐ xuán
shè xuán
gāo xuán
hú xuán
chí xuán
gū xuán
xiāng xuán
qìng xuán
bū xuán
biāo xuán
yú xuán
mín xuán
dào xuán
wàng xuán
xiāng xuán
dào xuán
chéng xuán
xū xuán
huí xuán
qìng xuán
shū xuán
wēi xuán
jīn xuán
jiě xuán
⒈ 吊死。
引清黄宗羲《寿徐兰生七十序》:“每当有司推选,先生不行,以危法相中,先生举所佩帨以示之曰:‘此我磬悬之具也。’”
⒉ 空无所有。磬,通“罄”。
引清唐甄《潜书·厚本》:“又遇凶岁,米麦不登,家室磬悬,民无所顾赖。”
磬qìng(1)(名)古代打击乐器。用玉或石做成;形略如曲尺;悬在架上。(2)(名)寺庙中拜佛时敲打的钵状物。
悬读音:xuán悬(1)(动)挂:倒~。(2)(动)公开揭示:~赏。(3)(动)抬;不着地:~腕。(4)(动)无着落;没结果:~案。(5)(动)挂念:~念。(6)(动)凭空设想:~拟|~想。(7)(动)距离远;差别大:~隔|~殊。悬xuán(形)〈方〉危险:好~。