qìng dì
qìng diàn
qìng chóng
qìng qián
qìng shū
qìng guǎn
qìng shí
qìng shī
qìng kài
qìng jìng
qìng kǒu
qìng cuò
qìng shé
qìng guǎn
qìng sè
qìng chū
qìng gōng
qìng zhōng
qìng zhǎo
qìng jù
qìng shēng
qìng kòng
qìng bó
qìng rén
qìng xiāng
qìng zǐ
qìng xuán
zhōng diàn
dū diàn
fāng diàn
jī diàn
chǔ diàn
jǐng diàn
lín diàn
píng diàn
huái diàn
qìng diàn
chūn diàn
jiāo diàn
bó diàn
yàn diàn
shuài diàn
luó diàn
miǎn diàn
jìn diàn
yě diàn
huāng diàn
yǔ diàn
yī diàn
chún diàn
wài diàn
huá diàn
yǔ diàn
chǎng diàn
zhōng diàn
lín diàn
nán diàn
jiāng diàn
cǎo diàn
liǔ diàn
shī diàn
fēng diàn
luó diàn
qīng diàn
huán diàn
qiū diàn
qí diàn
xiá diàn
mào diàn
bāng diàn
hòu diàn
bì diàn
shān diàn
jīng diàn
hǎi diàn
qū diàn
dà diàn
⒈ 后用以指犯有死罪的贵族和显宦。
引语出《礼记·文王世子》:“公族其有死罪,则磬于甸人。”
《隋书·高帝纪上》:“往者国衰甫尔,已创阴谋,积恶数旬, 昆吾方稔。泣诛磬甸,宗庙以寧。此又公之功也。”
磬qìng(1)(名)古代打击乐器。用玉或石做成;形略如曲尺;悬在架上。(2)(名)寺庙中拜佛时敲打的钵状物。
甸读音:diàn,tián,shèng[ diàn ]1. 古代指郊外的地方。
2. 田野的出产物:“纳货贝于君,则曰纳甸于有司”。
3. 治理。