quē wéi
quē diǎn
quē wén
quē guān
quē é
quē rú
quē juàn
quē dǎng
què wù
quē luò
quē jiǎo
quē wèi
quē jué
quē wàng
què cán
quē yuán
quē lòu
quē jiǎn
quē lǐ
què duǎn
què kǒu
què fèi
què yí
què báo
quē ěr
quē shǐ
quē tíng
quē shí
quē dù
quē chē
quē yuè
quē yì
quē jiǎn
quē zhái
què mén
quē shǎo
què yè
quē jǐng
quē xíng
què rán
què tíng
quē fá
quē dí
quē yì
quē lòu
quē yì
quē yān
quē kuī
què huài
quē wù
què sǒng
quē wáng
què bù
quē shì
quē zhèng
què miù
què shī
quē gǒng
quē yà
què xià
quē lüè
quē xiàn
què bài
què dài
quē yí
piě wàng
shàn wàng
yí wàng
zuò wàng
xǐ wàng
qì wàng
xiāng wàng
yǔ wàng
yí wàng
juān wàng
wù wàng
dàn wàng
bèi wàng
quē wàng
jiàn wàng
mǐ wàng
hū wàng
liǎng wàng
qiān wàng
yì wàng
chéng wàng
hūn wàng
sān wàng
màn wàng
bìng wàng
qiān wàng
shī wàng
nán wàng
kōng wàng
⒈ 脱漏遗忘。
引汉应劭《风俗通·声音》:“其后, 周室陵迟,礼崩乐坏……重遭暴秦,遂以闕忘。”
五代王仁裕《开元天宝遗事·记事珠》:“开元中, 张説为宰相,有人惠説一珠,紺色有光,名曰记事珠。或有闕忘之事,则以手持弄此珠,便觉心神开悟。”
《宋史·宋太初传》:“因笔而简之,以备闕忘耳。”
1. 古代用作“缺”字。空缺:尚付阙阙。有怀疑的事情暂时不下断语,留待查考:阙疑。
2. 过错:阙失。
3. 姓。
忘读音:wàng忘wàng(动)忘记:~掉|难~。