jī chán
jī yán
jī huǐ
jī cháo
jī wàng
jī wǔ
jī diào
jī hē
jī jìn
jī liǎn
jī tán
jī chuāi
jī xīng
jī yú
jī hē
jī qiào
jī shéng
jī duǎn
jī lùn
jī píng
jī xiào
jī qū
jī chá
jī sú
jī wèn
jī chì
jī zhèng
jī zé
jī tán
jī xuè
jī qiē
jī zhāi
jī bàng
jī fèn
jī xì
jī wán
jī fěng
jī tán
jī sī
jī fáng
jī cì
jī bìng
jī mà
jī zào
jī bǐ
jī diào
jī biǎn
jī shì
jī shàn
jī guān
jī è
jī yì
jī zī
jī dǐ
jī zhé
jī chá
jī jiàn
jī fěi
jī nòng
jī xián
jī píng
jī pái
kāi fěng
lè fěng
chōu fěng
qiào fěng
tuō fěng
gǎn fěng
lǎng fěng
qīng fěng
cháo fěng
chuán fěng
wán fěng
tuō fěng
jiǎng fěng
quàn fěng
yǐn fěng
jìng fěng
bǐ fěng
jī fěng
jiàn fěng
kǎi fěng
guī fěng
sòng fěng
fǎn fěng
zhēn fěng
gē fěng
bèi fěng
lǜ fěng
讥讽jīfěng
(1) 用旁敲侧击或尖刻的话挖苦、指摘或嘲笑言行
英ridicule;mock;quip;satirize(2) 以轻蔑或憎恶口气尖刻嘲笑或指责
例充满责备性讥讽的讲话英sarcasm(3) 亦称“嘲讽”
⒈ 用旁敲侧击或尖刻的话指摘或嘲笑对方的错误、缺点。
引唐韩愈《石鼎联句》序:“刘与侯皆已赋十餘韵, 弥明应之如响,皆颖脱含讥讽。”
明无名氏《女真观》第二折:“它将那情词数闋相讥讽,引的我一点芳心动。”
魏巍《东方》第四部第二章:“郭祥刚要举步,它又讥讽地叫:‘ 郭祥,今天是你胜利了,还是我胜利了?’”
讥笑讽刺。唐.韩愈〈石鼎联句.序〉:「弥明应之如响,皆颕脱含讥讽。」《文明小史.第三五回》:「悔生见他银钱上看得重,未免语含讥讽。」也作「讥弹」、「讥刺」。