lǜ guàn
lǜ kuí
lǜ dù
lǜ tǐ
lǜ táng
lǜ lǜ
lǜ běn
lǜ jūn
lǜ lìng
lǜ jì
lǜ tiáo
lǜ chǐ
lǜ xué
lǜ guǎn
lǜ qiē
lǜ zhǎn
lǜ hòu
lǜ diǎn
lǜ dòng
lǜ lì
lǜ yí
lǜ fú
lǜ shǒu
lǜ yì
lǜ sēng
lǜ yuàn
lǜ shī
lǜ zhǔn
lǜ lì
lǜ rén
lǜ zōng
lǜ lǚ
lǜ xíng
lǜ fěng
lǜ cáng
lǜ fēng
lǜ lì
lǜ gé
lǜ kē
lǜ wén
lǜ zé
lǜ shī
lǜ zuò
lǜ jǐ
lǜ fǎ
kāi fěng
guī fěng
kǎi fěng
bèi fěng
qiào fěng
sòng fěng
quàn fěng
chōu fěng
yǐn fěng
gē fěng
lǜ fěng
gǎn fěng
tuō fěng
bǐ fěng
jiàn fěng
lǎng fěng
chuán fěng
fǎn fěng
jìng fěng
zhēn fěng
jī fěng
cháo fěng
lè fěng
qīng fěng
tuō fěng
wán fěng
jiǎng fěng
⒈ 指律诗中的讽喻诗。
引宋洪适《<元氏长庆集>原跋》:“声势沿顺、属对稳切者,为律诗,以七言、五言为两体;稍存寄兴、与讽为流者,为律讽。”
律lǜ(1)(名)法律;规则:定~|规~|纪~。(2)(名)我国古代审定乐音高低的标准;把乐音分为六律和六吕;合称十二律。(3)(名)旧诗的一种体裁:五~|七~。(4)(动)〈书〉约束:~己甚严。(5)(Lǜ)姓。
讽读音:fěng讽fěng(1)(动)用含蓄的话指责或劝告。(2)(动)〈书〉诵读。