zhàn shī
zhàn piàn
zhàn xīn
zhàn hù
zhàn bì
zhàn yǒu
zhàn kuí
zhàn shì
zhàn xiǎn
zhàn guāng
zhàn jí
zhàn yáo
zhàn yòng
zhàn tiān
zhàn zhuàng
zhàn dì
zhàn bǐ
zhàn xián
zhàn rì
zhàn chè
zhàn bǎn
zhān mèng
zhàn mù
zhàn shè
zhàn rén
zhàn shū
zhàn jiā
zhàn mài
zhàn qiǎo
zhàn fáng
zhàn yōu
zhàn mù
zhàn gù
zhàn sè
zhàn fù
zhàn nián
zhàn fèng
zhàn gōng
zhān kè
zhān pó
zhàn jué
zhàn hòu
zhàn zhàn
zhàn jù
zhàn fèi
zhān guà
zhàn jù
zhàn zuò
zhàn shǒu
zhàn lìn
zhān bǔ
zhàn jiān
zhàn qiáng
zhàn guī
zhàn xiāng
zhàn bì
zhàn lǐng
zhàn shù
zhàn suàn
⒈ 占据。多指非分据有。
引唐韩愈《送灵师》诗:“自从入宾馆,占恡久能专。”
钱仲联集释引沉钦韩注:“占恡,乃占据之义也。”
宋叶适《朝议大夫知处州蒋公墓志铭》:“占恡公事,视同己物,狼心不厌矣,虽与数州,窘固在也。”
《元典章·圣政二·均赋役》:“诸位下诸衙门及权豪势要人家,敢有似前影蔽占恡者,以违制论非。”
[ zhān ]
1. 迷信的人用铜钱或牙牌等判断吉凶:占卜。占卦。
2. 姓。
[ zhàn ]
1. 据有,用强力取得:占据。霸占。强占。
2. 处于某种地位或情势:占理。占优势。
3. 口说,口授。
4. 估计上报:令民得以律占租。
恡读音:lìn同“吝”。