fáng zhǐ
fáng huǒ
fáng gé
fáng lì
fáng hù
fáng zhì
fáng dì
fáng méng
fáng chuān
fáng dù
fáng yì
fáng shèn
fáng sòng
fáng xiǎo
fáng xiàn
fáng fēng
fáng yíng
fáng bì
fáng bīng
fáng huàn
fáng lào
fáng biān
fáng gé
fáng chú
fáng tuò
fáng yǐ
fáng yù
fáng xiàn
fáng dǔ
fáng cháo
fáng yì
fáng jī
fáng wù
fáng dú
fáng è
fáng zhǔ
fáng shài
fáng bǎ
fáng luó
fáng tóu
fáng bèi
fáng wēi
fáng ài
fáng fēng
fáng yù
fáng cì
fáng dī
fáng xiǎng
fáng yǒng
fáng fǔ
fáng bì
fáng dào
fáng tuán
fáng shuǐ
fáng jìn
fáng mǐ
fáng jǐ
fáng zéi
fáng zhì
fáng qū
fáng jūn
fáng xiù
fáng hàn
fáng fū
fáng sù
fáng miè
fáng wèi
fáng hóng
fáng fán
fáng hàn
fáng kōng
fáng chén
fáng biǎo
fáng dàn
fáng dòng
fáng sì
fáng xián
fáng hàn
fáng shèng
fáng tuō
fáng cì
fáng lù
fáng kǒu
fáng mù
fáng wéi
fáng mén
fáng fēng
fáng sāi
fáng rén
fáng xiǔ
fáng xián
fáng jù
fáng bào
fáng xùn
fáng hán
fáng pái
fáng shì
fáng lì
fáng fàn
fáng chá
fáng sàng
fáng hé
fáng jiǎn
fáng jì
fáng cāi
fáng zhěn
fáng lǜ
fáng yù
fáng qí
fáng gù
fáng jiù
fáng bìng
fáng shǒu
fáng bào
fáng shǔ
fáng shēn
fáng ná
fáng dōng
fáng hàn
fáng fǔ
fáng qiū
fáng zhèn
fáng nǐ
fáng yú
fáng shù
fáng è
fáng xiàn
fáng yú
fáng yuán
fáng wèi
fáng cí
fáng lǎo
fáng tè
fáng jué
kǎi tuò
mó tuò
fáng tuò
lín tuò
shí tuò
chǎn tuò
dèng tuò
pái tuò
hè tuò
zhū tà
huī tuò
kuò tuò
kāi tuò
wài tuò
zhuī tuò
zhāng tuò
chōng tuò
bēi tà
mó tuò
hóng tuò
mō tuò
héng tuò
bǐng tuò
téng tuò
gǎi tuò
luò tuò
zēng tuò
xiàng tuò
⒈ 亦作“防托”。防御,抵拒。
引宋范仲淹《奏陕西主帅带押蕃落使》:“如抚驭之间,恩威得所,大可防托边界。”
宋司马光《陈述古札子》:“闻副总管刘几称,西人点集,将谋入寇,请出兵防托。”
《续资治通鉴·宋仁宗庆历二年》:“至有雇人应名,更相为代,官中了不可别,每遇上州防拓,多结众逃避,以此州郡徒有人数,若倚以战,适足败事。”
《续资治通鉴·宋理宗宝祐五年》:“去秋已闻此言,屡令徐敏子严为防拓,又行下邕宜,守险要以备不虞。”
防fáng(1)(名)戒备的设施:城~。(2)挡水的建筑物:堤~。(3)姓。(4)(动)提防、防备:~洪。
拓读音:tuò,tà[ tuò ]1. 开辟,扩充:拓荒。开拓。拓展。拓落(a.宽广;b.潦倒失意。亦作“落拓”)。
2. 以手推物:“孔子之劲,能拓国门之关,而不肯以力闻”。
3. 姓。