huī jué
huī bó
huī yí
huī tāi
huī wěi
huī tuò
huī shàn
huī shū
huī sì
huī yuǎn
huī dà
huī dàn
huī hóng
huī jì
huī kuò
huī yuè
huī zhuó
huī zuǎn
huī hán
huī yū
huī è
huī tái
huī kuò
huī fù
huī chóng
huī guō
huī lóng
huī lùn
huī hóng
huī bàn
huī kuò
huī xuān
huī fā
huī xié
huī tè
huī yào
huī yì
huī zhāng
huī lǎn
huī hóng
huī chǎn
huī yào
huī guài
huī tái
huī guǎng
huī huī
huī huō
huī yáng
huī guǐ
huī qí
huī xuè
huī dá
huī fù
huī màn
huī hóng
huī shū
chǎn tuò
kuò tuò
huī tuò
mó tuò
téng tuò
mō tuò
chōng tuò
pái tuò
kāi tuò
mó tuò
gǎi tuò
zhāng tuò
wài tuò
zhuī tuò
shí tuò
zēng tuò
luò tuò
dèng tuò
xiàng tuò
zhū tà
bǐng tuò
hè tuò
lín tuò
bēi tà
kǎi tuò
héng tuò
fáng tuò
hóng tuò
⒈ 拓展,开拓扩展。
引汉班固《封燕然山铭》:“恢拓境宇,振大汉之天声。”
《明史·土司传序》:“迨有明踵元故事,大为恢拓,分别司郡州县,额以赋役,听我驱调,而法始备矣。”
⒉ 发扬;弘扬。
引唐刘禹锡《为淮南杜相公论西戎表》:“择奉义之臣,恢拓皇威;选谨边之将,积粟塞下。”
清刘大櫆《方庭粹六十寿序》:“尝竭力以养其两弟,幸其成长,俾得同心以恢拓先人之遗业。”
恢huī(形)广大;宽广:~宏|~弘。
拓读音:tuò,tà[ tuò ]1. 开辟,扩充:拓荒。开拓。拓展。拓落(a.宽广;b.潦倒失意。亦作“落拓”)。
2. 以手推物:“孔子之劲,能拓国门之关,而不肯以力闻”。
3. 姓。