dān qìng
dān cù
dān kuì
dān cán
dān qià
dān chóu
dān jié
dān qū
dān chù
dān wēi
dān cuì
dān xīn
dān wáng
dān xíng
dān jūn
dān chǔ
dān kōng
dān bì
dān jīng
dān mèn
dān lǜ
dān jìn
dān ruò
dān jì
dān lì
dān jí
dān qióng
dān xū
dān shù
dān fá
guǎ fá
pín fá
jiǎn fá
qū fá
bù fá
dān fá
jué fá
jiǎn fá
shé fá
píng fá
sōng fá
tuí fá
lèi fá
kuì fá
duǎn fá
zào fá
qiān fá
quē fá
gào fá
qìng fá
láo fá
xū fá
jì fá
jiǒng fá
dān fá
kě fá
chéng fá
zǔ fá
qiàn fá
kōng fá
biǎn fá
bà fá
jiù fá
sān fá
ráo fá
qū fá
quē fá
jiě fá
jī fá
pí fá
kùn fá
jiān fá
hán fá
jù fá
juàn fá
qióng fá
xiāo fá
tuí fá
dào fá
xiāo fá
léi fá
chuǎn fá
bìng fá
shuāi fá
chù fá
lóu fá
竭尽;.困乏。
⒈ 竭尽;困乏。
引《晏子春秋·谏下十八》:“今君高亦有罪,卑亦有罪,甚於夏殷之王,民力殫乏矣。”
宋叶适《札子二》:“臣以为一司事力殫乏至此,平居不足以自存。”
宋陆游《书<通鉴>后》:“上则府库殫乏,下则民力穷悴。”