lù qiān
lù lüè
lù shū
lù pí
lù mài
lù chén
lù láng
lù chāo
lù shū
lù chǎn
lù biāo
lù lù
lù chuán
lù qiáo
lù hún
lù zhàn
lù chí
lù shī
lù liáng
lù xù
lù cì
lù líng
lù yíng
lù dào
lù wáng
lù jūn
lù yè
lù fēng
lù qú
lù tōng
lù shàng
lù zǒu
lù hǎi
lù tián
lù lí
lù wèi
lù wú
lù yóu
lù yè
lù lì
lù shěn
lù chù
lù tǔ
lù zé
lù nì
lù jìng
lù fèi
lù jū
lù bó
lù dào
lù chǔ
lù bīng
lù zhēn
lù jià
lù yán
lù dì
lù yùn
lù tú
lù luò
lù xiè
lù dì
lù ǒu
lù péng
èr liáng
tiào liáng
dǐng liáng
tóng liáng
méi liáng
què liáng
bǎi liáng
qiú liáng
shàng liáng
guān liáng
yán liáng
yún liáng
jīn liáng
tī liáng
gē liáng
xiāo liáng
háo liáng
wáng liáng
hóng liáng
tí liáng
chāi liáng
biàn liáng
nán liáng
héng liáng
jǐ liáng
héng liáng
dài liáng
guò liáng
fēi liáng
chē liáng
rào liáng
háo liáng
wú liáng
qǔ liáng
xiǎo liáng
zòng liáng
tuó liáng
gāo liáng
qú liáng
hú liáng
tí liáng
xiū liáng
hù liáng
dú liáng
suǒ liáng
yuán liáng
lǚ liáng
rào liáng
xuán liáng
gàng liáng
huā liáng
dòng liáng
běi liáng
hú liáng
chuān liáng
dǐ liáng
zhù liáng
xióng liáng
bēi liáng
tóng liáng
qiū liáng
shān liáng
cháo liáng
dòng liáng
zuò liáng
wēi liáng
fēi liáng
shā liáng
qiáo liáng
qí liáng
jiǔ liáng
qiáng liáng
mù liáng
wén liáng
jú liáng
jiāng liáng
dà liáng
liǎng liáng
diāo liáng
qín liáng
jiāng liáng
xì liáng
méi liáng
jù liáng
dāng liáng
dōu liáng
zé liáng
gǒu liáng
rào liáng
fú liáng
xiàn liáng
huà liáng
huí liáng
pāo liáng
fén liáng
piāo liáng
guà liáng
juàn liáng
xū liáng
fèng liáng
dī liáng
zhū liáng
hòu liáng
xìng liáng
fǎn liáng
jīn liáng
xiū liáng
jù liáng
chéng liáng
kāng liáng
héng liáng
qiáo liáng
diàn liáng
lù liáng
sān liáng
bí liáng
hé liáng
yù liáng
gé liáng
fā liáng
tiān liáng
jià liáng
wú liáng
kāng liáng
dié liáng
gǔ liáng
yú liáng
jiāng liáng
pō liáng
qí liáng
跳跃貌。
嚣张,猖獗。
横行无阻。
[.好工具]地名。
⒈ 跳跃貌。
引《文选·扬雄<甘泉赋>》:“飞蒙茸而走陆梁。”
李善注引晋灼曰:“飞者蒙茸而乱,走者陆梁而跳,谓猛士之辈。”
吕延济注:“陆梁,乱走貌。”
北魏贾思勰《齐民要术·养牛马驴骡》:“﹝马﹞十日一放,令其陆梁舒展,令马硬实也。”
石声汉注:“陆梁:即‘跳跃’。”
清恽敬《逊庵先生家传》:“区区建宁,不足当天下千一,顾欲藉乌合之众,陆梁进退,与天命争衡。”
⒉ 嚣张,猖獗。
引《后汉书·皇甫规传》:“后先零诸种陆梁,覆没营坞。”
《三国志·魏志·高贵乡公髦传》:“朕以寡德,不能式遏寇虐,乃令蜀贼陆梁边陲。”
宋杨万里《十山歌呈太守胡平一》诗:“只将剽劫为喧闹,喝放归来儘陆梁。”
章炳麟《顶羯罗君颂》:“鲜卑以狂,西戎陆梁。”
⒊ 横行无阻。
引《后汉书·马融传》:“狗马角逐,鹰鸇竞鷙,驍骑旁佐,轻车横厉,相与陆梁,聿皇于中原。”
《晋书·宣帝纪》:“设令贼以二万人断沔水,三万人与沔南诸军相持,万人陆梁柤中,将何以救之?”
⒋ 地名。 秦时称五岭以南为陆梁地。
引《史记·秦始皇本纪》:“三十三年,发诸尝逋亡人、赘壻、贾人略取陆梁地,为桂林、象郡、南海,以适遣戍。”
司马贞索隐:“谓南方之人,其性陆梁,故曰陆梁。”
张守节正义:“岭南之人多处山陆,其性强梁,故曰陆梁。”
跳跃的样子。
陆地,高出水面的土地:大~。~路。
梁读音:liáng梁liáng(1)(名)水平方向的长条形承重构件。木结构屋架中专指顺着前后方向架在柱子上的长条。(2)(名)通常也指檩:正~|二~|无~殿。(3)(名)桥:桥~|津~。(4)(名)物体中间隆起成长条的部分:鼻~|山~。梁liáng(1)(名)战国时魏国迁都大梁(今河南开封)后;改称梁。(2)(名)南朝之一;公元502…557;萧衍所建。参看〔南北朝〕。(3)(名)后梁。(4)(名)(Liánɡ)姓。