róng chú
róng yīng
róng huī
róng yàn
róng guó
róng lì
róng fēn
róng lù
róng hàn
róng huò
róng fēn
róng cǎo
róng fū
róng dié
róng pǐn
róng mù
róng biàn
róng fū
róng yàn
róng rǔ
róng shèng
róng tiǎn
róng jì
róng biàn
róng hè
róng yào
róng xī
róng jiāng
róng cì
róng cuì
róng gōng
róng lìn
róng jìng
róng diāo
róng yuán
róng ài
róng zī
róng qìng
róng kē
róng rèn
róng jìn
róng guāng
róng guān
róng gǎo
róng chǐ
róng yuán
róng bāo
róng gù
róng huái
róng dá
róng ān
róng chǒng
róng shēn
róng dùn
róng chuán
róng shì
róng mìng
róng yǎng
róng jìn
róng guì
róng gǎo
róng shì
róng lǎn
róng róng
róng dàn
róng shēng
róng qī
róng jìng
róng yào
róng jù
róng jué
róng jiàn
róng wèi
róng gǎi
róng fú
róng qīn
róng yuàn
róng chǐ
róng zé
róng guī
róng cuì
róng lì
róng yàn
róng mào
róng nián
róng luó
róng jì
róng lài
róng xiū
róng měi
róng mù
róng quán
róng jùn
róng tán
róng qū
róng chēng
róng qǐ
róng shì
róng wǔ
róng yìng
róng huá
róng lù
róng yù
róng wǔ
róng fá
róng chāng
róng luò
róng mù
róng guàn
róng jiàn
róng chú
róng bì
róng nà
róng ā
róng tài
róng jí
róng rùn
róng qī
róng xìng
róng xiǎn
róng jiàn
róng fù
róng guān
róng bān
róng tuì
róng kū
róng chóng
róng pò
róng āi
⒈ 谓愧居高位。谦词。
引唐蒯希逸《和主司王起》:“谁知散质多荣忝,鸳鷺清尘接布衣。”
元方干《初归故里献侯郎中》诗:“不是幽愚望荣忝,君侯异礼亦何安。”
⒉ 指愧居高位者。
引唐杜牧《上周相公启》:“杨僕三组垂腰, 苏秦六印在手,校於荣忝,无以为喻。”
荣róng(1)(形)草木茂盛:本固枝~。(2)(形)兴盛:繁~。(3)(形)光荣:~誉|虚~。
忝读音:tiǎn忝tiǎn(1)(动)辱。(2)(动)〈书〉谦辞;表示辱没他人;自己有愧。