róng cuì
róng hàn
róng chóng
róng chēng
róng fēn
róng qìng
róng guì
róng gù
róng fū
róng kē
róng qǐ
róng shēng
róng wèi
róng lù
róng yào
róng ān
róng yàn
róng fú
róng wǔ
róng huái
róng nián
róng huò
róng cì
róng guó
róng jiàn
róng biàn
róng fū
róng chuán
róng jiāng
róng jiàn
róng yìng
róng cǎo
róng fù
róng tán
róng rǔ
róng shēn
róng dàn
róng rèn
róng yuàn
róng gōng
róng yuán
róng lǎn
róng huá
róng shèng
róng qū
róng dá
róng biàn
róng yù
róng tuì
róng shì
róng jùn
róng jì
róng yàn
róng mào
róng zé
róng xiǎn
róng jù
róng pò
róng xìng
róng diāo
róng qī
róng mù
róng dùn
róng chǒng
róng tiǎn
róng jìng
róng chǐ
róng luò
róng qīn
róng chǐ
róng shì
róng gǎo
róng jí
róng nà
róng jué
róng jìng
róng ài
róng gǎo
róng guān
róng wǔ
róng lù
róng lì
róng quán
róng xī
róng ā
róng guàn
róng zī
róng āi
róng chú
róng guān
róng kū
róng jìn
róng jiàn
róng gǎi
róng chú
róng fēn
róng yīng
róng luó
róng lài
róng jìn
róng róng
róng lìn
róng mù
róng bì
róng mù
róng tài
róng xiū
róng mìng
róng bān
róng yàn
róng bāo
róng cuì
róng qī
róng pǐn
róng guāng
róng jì
róng hè
róng dié
róng lì
róng rùn
róng yuán
róng fá
róng shì
róng yào
róng guī
róng chāng
róng měi
róng huī
róng yǎng
bàng rǔ
ōu rǔ
xìn rǔ
guò rǔ
líng rǔ
chì rǔ
bù rǔ
jié rǔ
wū rǔ
gòu rǔ
qì rǔ
chī rǔ
líng rǔ
mà rǔ
jǔ rǔ
lù rǔ
kùn rǔ
bī rǔ
xiàn rǔ
huǐ rǔ
wěi rǔ
qīng rǔ
zài rǔ
màn rǔ
cuò rǔ
chù rǔ
kuì rǔ
jiàn rǔ
chuí rǔ
cuì rǔ
wǔ rǔ
róng rǔ
líng rǔ
wén rǔ
lù rǔ
fù rǔ
diǎn rǔ
qū rǔ
xià rǔ
xū rǔ
diǎn rǔ
bài rǔ
nài rǔ
jiǎ rǔ
huì rǔ
wū rǔ
tuò rǔ
diàn rǔ
bài rǔ
zhé rǔ
cuī rǔ
miè rǔ
biǎn rǔ
mà rǔ
yōu rǔ
hē rǔ
wēi rǔ
hùn rǔ
qiào rǔ
láo rǔ
lì rǔ
tà rǔ
yí rǔ
cuàn rǔ
chǐ rǔ
zǔn rǔ
huò rǔ
tòng rǔ
shǒu rǔ
qī rǔ
wú rǔ
chǒng rǔ
dāo rǔ
qú rǔ
xùn rǔ
jiàn rǔ
cuò rǔ
wǔ rǔ
qīn rǔ
cái rǔ
yōu rǔ
zuì rǔ
hē rǔ
qiǎn rǔ
xiū rǔ
zhī rǔ
bāo rǔ
sǔn rǔ
suì rǔ
jiǒng rǔ
shòu rǔ
chuí rǔ
shàn rǔ
hán rǔ
dùn rǔ
cuò rǔ
kuì rǔ
qín rǔ
fù rǔ
lún rǔ
xì rǔ
chǒu rǔ
chǔ rǔ
chī rǔ
dǐ rǔ
jié rǔ
qū rǔ
è rǔ
yuān rǔ
xìng rǔ
fán rǔ
gòu rǔ
tiǎn rǔ
bēi rǔ
wū rǔ
wū rǔ
荣辱róngrǔ
(1) 荣耀和耻辱
例荣辱与共例衣食足而知荣辱。——《史记·货殖列传序》英glory and dishonor⒈ 光荣与耻辱。指地位的高低、名誉的好坏。
引《易·繫辞上》:“言行,君子之枢机。枢机之发,荣辱之主也。”
唐元稹《寄乐天》诗之一:“荣辱升沉影与身,世情谁是旧雷陈。”
宋刘炎《迩言》:“或问苏文忠公之志。曰:志在名节,故进退荣辱不足以二其心。”
杨沫《青春之歌》第一部第十七章:“我想,在一个党员热望为党贡献一切的崇高理想里,就包含着不计个人的荣辱与得失在里面。”
⒉ 犹褒贬。
引明王守仁《传习录》卷下:“依此良知,忍耐做去,不管人非笑,不管人毁谤,不管人荣辱。”
光荣与耻辱。
荣róng(1)(形)草木茂盛:本固枝~。(2)(形)兴盛:繁~。(3)(形)光荣:~誉|虚~。
辱读音:rǔ辱rǔ(1)(名)耻辱:羞~|屈~。(2)(动)使受耻辱;侮辱:~骂|丧权~国。(3)(动)玷辱:~没|~命。(4)〈书〉谦辞;表示承蒙:~临|~承指教。