lóng sōng
péng sōng
yún sōng
kū sōng
zhī sōng
qiáo sōng
péng sōng
qīng sōng
yú sōng
mēng sōng
kē sōng
bā sōng
hán sōng
sǎo sōng
méng sōng
gǔ sōng
qiáo sōng
zhǎng sōng
fēi sōng
shū sōng
chì sōng
ò sōng
gān song
zhū sōng
qīng sōng
ěr sōng
xìng sōng
kū sōng
tóng sōng
shuǐ sōng
xī sōng
péng sōng
sū sōng
shǒu sōng
jīn sōng
lóu sōng
fàng sōng
lóng sōng
kē sōng
zhēn sōng
mèng sōng
féi sōng
qiáo sōng
fā sōng
jiàn sōng
yān sōng
shān sōng
pán sōng
yǎn sōng
ròu sōng
wǎ sōng
kuān sōng
guā sōng
⒈ 杉树与松树。
引唐杜甫《咏怀古迹》之四:“古庙杉松巢水鹤,岁时伏腊走村翁。”
唐韦应物《对春雪》诗:“萧屑杉松声,寂寥寒夜虑。”
⒉ 树名。常绿乔木,高可达30米,叶线型,先端尖或钝,球果圆柱形。分布于长白山及吉林山区,为东北主要用材树种之一。也称沙松、东北杉松。
1. 常绿乔木,树干很高很直。木材白色,质轻,有香味,可供建筑和制器具用。
松读音:sōng松sōng(1)(名)松科植物总称:~科植物。(2)(形)松散:~~垮垮。(3)(动)使……松:~~腰带|~~琴弓。(4)(形)经济宽裕:大手大脚;手~得很。(5)(动)解开;放开:~手|~绑。(6)(名)用鱼虾瘦肉等做成的绒状或碎沫状的食品:肉~|鱼~。(7)姓。