māo hǔ
něi hǔ
bāo hǔ
yíng hǔ
bái hǔ
chū hǔ
guī hǔ
qióng hǔ
diāo hǔ
xióng hǔ
chōng hǔ
dì hǔ
zì hǔ
bǐ hǔ
rǔ hǔ
pí hǔ
lǎ hǔ
bān hǔ
shǔ hǔ
shì hǔ
diāo hǔ
wǔ hǔ
kuà hǔ
hǔ hǔ
qiú hǔ
diàn hǔ
bào hǔ
fú hǔ
shī hǔ
xiù hǔ
dǎo hǔ
liáo hǔ
fú hǔ
dǎ hǔ
bā hǔ
lú hǔ
xiē hǔ
jiǔ hǔ
zhǐ hǔ
mǎ hu
xiē hǔ
ài hǔ
dēng hǔ
wèi hǔ
yì hǔ
shén hǔ
fēng hǔ
chì hǔ
sān hǔ
jiǎ hǔ
luō hǔ
téng hǔ
chī hǔ
bàng hǔ
bó hǔ
měng hǔ
xié hǔ
shěn hǔ
xiāo hǔ
sì hǔ
fēn hǔ
pí hǔ
hēi hǔ
fú hǔ
qiān hǔ
chí hǔ
fēi hǔ
fù hǔ
yā hǔ
wò hǔ
jīn hǔ
sì hǔ
tóng hǔ
cì hǔ
gēng hǔ
láng hǔ
bì hǔ
chóng hǔ
yú hǔ
hái hǔ
huà hǔ
yì hǔ
lǎo hǔ
lǚ hǔ
qí hǔ
èr hǔ
chái hǔ
fāng hǔ
lóng hǔ
cān hǔ
liǎng hǔ
yún hǔ
yú hǔ
náo hǔ
shè hǔ
gùn hǔ
zéi hǔ
shí hǔ
biāo hǔ
jì hǔ
yín hǔ
sōng hǔ
wén hǔ
⒈ 兕与虎。泛指猛兽。
引《老子》:“盖闻善摄生者,陆行不遇兕虎,入军不被甲兵。”
汉张衡《西京赋》:“威慑兕虎,莫之敢当。”
晋葛洪《抱朴子·行品》:“赴白刃而忘生,格兕虎於林谷者,勇人也。”
⒉
引孔子在陈绝粮,弟子有怨意,因召子路问曰:“《诗》云:‘匪兕匪虎,率彼旷野。’吾道非邪?吾何为於此?”
见《史记·孔子世家》。后用为道衰不遇之典实。 宋苏轼《见子由与孔常父唱和诗辄次其韵》:“吾道其非耶?野处岂兕虎!”
清顾炎武《与人札》:“老仁兄闭户著书,穷探今古,以视弟之久客边塞,歌兕虎而畏风波者,夐若霄凡之隔矣。”
兕sì(名)〈书〉雌的犀牛。
虎读音:hǔ虎hǔ(1)(名)哺乳动物;毛黄色;有黑色的斑纹。听觉和嗅觉都很敏锐;性凶猛;力气大;夜间出来捕食鸟兽;有时伤害人。毛皮可以做毯子和椅垫;骨、血和内脏都可以制药。通称老虎。(2)(形)比喻勇猛威武:~将|~~有生气。(3)(动)〈方〉露出凶相:~起脸。(4)(Hǔ)姓。(5)同‘唬’。虎hù(名)〔虎不拉〕(hù·bu lǎ)〈方〉即伯劳;鸟名;尾巴长;吃昆虫和小鸟。