mǎng yuán
mǎng miǎo
mǎng cāng
mǎng tiào
mǎng dàng
mǎng shì
mǎng yǎng
mǎng hàn
mǎng mǎng
mǎng rán
mǎng máng
mǎng lǔ
mǎng hàng
mǎng cǎo
mǎng dàng
mǎng lǔ
mǎng làng
mǎng lín
mǎng zhuàng
mǎng miǎo
mǎng zhuàng
mǎng mì
mǎng fū
mǎng duó
mǎng yāng
qīng cāng
yù cāng
shàng cāng
xuán cāng
qián cāng
làng cāng
qióng cāng
diǎn cāng
fú cāng
xiá cāng
wǔ cāng
zhòng cāng
lǎo cāng
hào cāng
jiān cāng
hào cāng
sān cāng
bān cāng
mò cāng
shuǐ cāng
bǐ cāng
jiǔ cāng
mǎng cāng
kōng cāng
jǔ cāng
qīng cāng
mín cāng
hào cāng
莽苍mǎngcāng
(1) 形容郊野景色迷茫,也指无际的原野
例烟雨莽苍英blurdy and misty⒈ 形容景色迷茫。
引《庄子·逍遥游》:“适莽苍者,三飡而返,腹犹果然。”
成玄英疏:“莽苍,郊野之色,遥望之不甚分明也。”
唐孟郊《古别曲》:“荒郊烟莽苍,旷野风凄切。”
明刘基《菩萨蛮》词:“月上海门山,山河莽苍间。”
⒉ 空旷无际貌。
引唐杜牧《上宰相求湖州第二启》:“如登高四望,但见莽苍大野,荒墟废壠,悵望寂然,不能自解。”
宋欧阳修《自岐江山行至平陆驿》诗:“萧条断烟火,莽苍无人境。”
明徐弘祖《徐霞客游记·滇游日记十》:“遂引余从其寨之后东逾岭,莽苍无路,姑随之行。”
⒊ 指迷茫的郊野或原野。
引唐柳宗元《邕州柳中丞作马退山茅亭记》:“是山崒然起於莽苍之中。”
宋司马光《和邵尧夫秋霁登石阁》:“目穷莽苍纤毫尽,身得逍遥万象闲。”
傅尃《五月廿一日与胡朴安高吹万同游北固山作》诗:“杰阁坐看凌莽苍,奔流犹自逐喧豗。”
⒋ 形容文章词气充沛。
引明胡应麟《诗薮·古体中》:“太冲《咏史》,骨力莽苍,虽途辙稍岐,一代杰作也。”
清刘献廷《广阳杂记》卷四:“《邱邦士集》予未见,然当推躬菴为第一,莽苍浩瀚,有大气以举之。”
郊野苍茫广大的景色。
莽mǎng(1)(名)密生的草:丛~|草~。(2)(形)〈书〉大。(3)(Mǎng)姓。莽mǎng(形)鲁莽:~撞。
苍读音:cāng1.青色(包括蓝和绿):~松翠柏。
2.灰白色:~白。~髯。
3.指天或天空:上~。~穹。
4.姓。