mí wù
mí jìng
mí sāi
mí bài
mí xī
mí qì
mí zhí
mí mèng
mí gǔ
mí jué
mí zhōng
mí sī
mí bì
mí huáng
mí tóu
mí hú
mí yòu
mí zhuó
mí yào
mí fāng
mí guó
mí àn
mí deng
mí kōng
mí lí
mí liàn
mí wù
mí zuì
mí zōng
mí zhì
mí mèi
mí xīn
mí shè
mí màn
mí zhì
mí fán
mí tú
mí cuò
mí xiàng
mí jiàn
mí nǐ
mí fù
mí xī
mí sǐ
mí kuáng
mí háng
mí yǔ
mí huàn
mí yú
mí zuì
mí zhēn
mí guǐ
mí méng
mí wáng
mí lí
mí yì
mí mèn
mí tiān
mí hu
mí rén
mí shān
mí hún
mí wǎng
mí miù
mí huò
mí huā
mí zhèn
mí wù
mí qíng
mí chán
mí xíng
mí qiào
mí dùn
mí hūn
mí duó
mí huí
mí mào
mí àn
mí bù
mí jīn
mí jūn
mí yáng
mí fēng
mí hé
mí mò
mí tuán
mí máng
mí lù
mí huò
mí juàn
mí tú
mí mèi
mí huì
mí cǎi
mí dào
mí dié
mí duàn
mí àn
mí xī
mí xiāng
mí sī
mí xìng
mí wù
mí méng
mí bāng
mí ní
mí liú
mí xì
mí yǎn
mí xiāng
mí wàng
mí tóng
mí zhe
mí shī
mí gōng
mí zhuì
mí guǎi
mí mì
mí tāng
mí luàn
mí méng
mí yān
mí mín
mí hū
mí máng
mí zhàng
mí nì
mí wǎng
mí dàn
mí guān
mí dēng
mí chī
mí yún
mí wán
mí ěr
mí cáng
mí lù
mí sī
mí xìn
mí mí
mí chuān
mí niǎo
mí bèi
mí chī
mí mù
mí nì
mí yí
mí yuè
mí què
mí xuàn
mí mò
mí miù
mí chén
mí wù
mí lóu
mí xī
mí tú
mí shí
mí nòng
mí wǎng
mí dié
mí tì
mí lǐ
mí yàng
mí bèi
mí dǔn
miǎo máng
dàn máng
xiōng máng
miǎo máng
cāng máng
mǎng máng
mí máng
míng máng
míng máng
huāng máng
hún máng
cāng máng
yāng máng
hào máng
mí máng
cāng máng
míng máng
wāng máng
hūn máng
wēi máng
chún máng
cāng máng
hóng máng
hào máng
yǎo máng
miǎo máng
hùn máng
hàng máng
亦作“迷芒”。
模[.好工具]糊不清。
迷惑茫然;神情恍惚。
⒈ 亦作“迷芒”。
⒉ 模糊不清。
引宋梅尧臣《答泰州王道粹学士》诗:“欲随轻风挹君袂,满野春雨生迷茫。”
明钱澄之《三一上人云竹歌》:“双眼迷茫认不清,森森冷气遥相迫。”
冰心《集外·小橘灯》:“我无聊地站了起来,望着窗外浓雾里迷茫的山景。”
⒊ 迷惑茫然;神情恍惚。
引《管子·势》:“人既迷芒,必其将亡之道。”
周而复《上海的早晨》第一部十八:“她心里感到有些迷茫。”
魏巍《东方》第一部第三章:“郭祥心中一阵迷茫慌乱,不知道家里发生了什么变故。”
景色广阔而无法分辨方向。
如:「这冰天雪地,一片迷茫。」
迷mí(1)本义:(动)分辨不清;失去判断能力:(动)分辨不清;失去判断能力(2)(动)因对某人或某事物发生特殊爱好而沉醉:~恋。(3)(名)沉醉于某一事物的人:球~。(4)(动)使看不清;使迷惑;使陶醉:~航|~误|~宫。
茫读音:máng茫máng(1)(形)形容水或其他事物没有边际、看不清楚:渺~|~无头绪。(2)(形)无所知:~然。