cāng mín
cāng niǎo
cāng pó
cāng qí
cāng yān
cāng hú
cāng yú
cāng cù
cāng bái
cāng hǎi
cāng xiù
cāng zú
cāng máng
cāng hào
cāng míng
cāng yín
cāng lǎo
cāng chì
cāng yǎ
cāng luán
cāng láng
cāng làng
cāng tái
cāng cén
cāng xuán
cāng méng
cāng méng
cāng shān
cāng mín
cāng tóu
cāng cuì
cāng gēng
cāng huáng
cāng shēng
cāng yù
cāng gǒu
cāng yǔ
cāng zhú
cāng guān
cāng qián
cāng méng
cāng qióng
cāng jí
cāng xiá
cāng huáng
cāng láng
cāng cāng
cāng lí
cāng liáng
cāng yù
cāng jìng
cāng mǎng
cāng huáng
cāng ěr
cāng hào
cāng qiú
cāng máng
cāng yán
cāng sì
cāng rùn
cāng láng
cāng yíng
cāng hēi
cāng lù
cāng gǔ
cāng dì
cāng àn
cāng sè
cāng huá
cāng lù
cāng líng
cāng tiān
cāng lóng
cāng shū
cāng shén
cāng wū
cāng táng
cāng yīng
cāng míng
cāng yá
làng mǎng
yě mǎng
fú mǎng
tǎng mǎng
cài mǎng
lǔ mǎng
cháng mǎng
ā mǎng
dǎng mǎng
huì mǎng
xióng mǎng
píng mǎng
miǎo mǎng
cóng mǎng
lǔ mǎng
wěn mǎng
sù mǎng
zào mǎng
hú mǎng
lín mǎng
miǎo mǎng
shuāi mǎng
shí mǎng
cǎo mǎng
cū mǎng
shì mǎng
zhēn mǎng
yān mǎng
zhēn mǎng
yǎng mǎng
xū mǎng
hāo mǎng
tǎng mǎng
cū mǎng
hào mǎng
dòu mǎng
yāng mǎng
shēn mǎng
guàn mǎng
zhuāng mǎng
gěng mǎng
gāo mǎng
wén mǎng
xīn mǎng
qiú mǎng
shǔ mǎng
cāng mǎng
shā mǎng
jīng mǎng
kuàng mǎng
yù mǎng
苍莽cāngmǎng
(1) 无边无际的样子
hAo86.例我们简直不像在浩荡的长江上,而是在苍莽的丛林中寻找小径跋涉前进了英boundless⒈ 广阔无边的样子。
引《韩诗外传》卷四:“所谓天,非苍莽之天也;王者以百姓为天。”
宋苏辙《黄楼赋》:“山川开闔,苍莽千里。”
清刘献廷《广阳杂记》卷四:“汉水之西南,距大别之麓,皆湖渚,茭芦菱芡,瀰漫苍莽。”
郑泽《长沙谒烈士祠》诗:“詎唯百世兴,浩气凌苍莽。”
⒉ 渺茫;迷茫。
引宋叶适《戴少望书》:“説足下决以此月初三日行天下求世外之道……奈何以少得丧,一不当意,遂为此等絶世自好,苍莽不可知之事。”
⒊ 形容意境、心胸、思想等深广、开阔的样子。
引明袁宏道《与丘长孺书》:“五七言古及诸絶句,古质苍莽,气韵沉雄。”
清厉鹗《东城杂记·城东倡和序》:“眺太伯、钱鏐之荒墟,弔陶朱、子胥之遗迹,意色苍莽,襟神飞竦。”
清恽敬《与秦省吾书》:“侯君妙才,同携游屐,是以遥情远兴,苍莽而来。”
郊野景色看不清的样子。
1.青色(包括蓝和绿):~松翠柏。
2.灰白色:~白。~髯。
3.指天或天空:上~。~穹。
4.姓。
莽读音:mǎng莽mǎng(1)(名)密生的草:丛~|草~。(2)(形)〈书〉大。(3)(Mǎng)姓。莽mǎng(形)鲁莽:~撞。