jiā yǎng
jiā fǔ
jiā jiān
jiā náo
jiā zàn
jiā chǐ
jiā shì
xié yuàn
jiā mù
jiā yì
jiā chì
jiā zhì
xié chí
jiā zhōu
xié xián
jiā lìng
jiā cáng
jiā rì
jiā shì
xié guǒ
xié zhì
jiā hèn
jiā kuàng
jiā sī
jiā shēng
jiā cè
xié shì
jiā shān
xié dài
jiā fèn
jiā cè
jiā shū
jiā sī
jiā yī
xié cè
jiā chí
jiān chí
wéi chí
jì chí
jūn chí
xiū chí
dào chí
zhí chí
jiā chí
pāo chí
líng chí
bǎo chí
zhī chí
báo chí
jī chí
lǎn chí
qiān chí
bāi chí
bà chí
liǎn chí
zì chí
dài chí
jié chí
jiāng chí
zhù chí
líng chí
qiān chí
líng chí
xié chí
jiǔ chí
jí chí
wéi chí
lián chí
cāo chí
fú chí
lā chí
jiàn chí
gàn chí
sòng chí
jīn chí
hù chí
jiǎo chí
bǐng chí
jiè chí
shǒu chí
xié chí
fù chí
jū chí
jīn chí
zhù chí
jǐn chí
kuāng chí
xíng chí
xiāng chí
zhēng chí
jiā chí
liào chí
yí chí
zhī chí
zhī chí
qiè chí
kòng chí
chuò chí
fèng chí
xié chí
shǒu chí
dǎn chí
shù chí
èr chí
yù chí
bǎo chí
pù chí
lì chí
zhǔ chí
yuán chí
pěng chí
xún chí
zhí chí
xiū chí
jīng chí
biāo chí
jiān chí
jī chí
shòu chí
fěng chí
yè chí
jī chí
chéng chí
gòng chí
yōng chí
zhèng chí
bào chí
xián chí
chēng chí
bǎ chí
jié chí
jìn chí
shè chí
děng chí
yǐn chí
jiǎn chí
hán chí
zhī chí
guǒ chí
挟持xiéchí
(1) 从两旁抓住或架住hAo86.被捉住的人
英seize sb.on both sides by the arms(2) 倚仗权势或抓住别人的弱点,强使其服从
英coerce;force sb.to submit hold sb.under duress⒈ 犹倚仗。
引《史记·商君列传论》:“跡其欲干孝公以帝王术,挟持浮説,非其质矣。”
清谭嗣同《仁学》二八:“﹝为荀学者﹞反授君主以莫大无限之权,使得挟持一孔教以制天下。”
章炳麟《正仇满论》:“非交通外人得其欢心,无以挟持重势而排沮太后之权力。”
⒉ 抱持(志向才能等)。
引宋苏轼《答许状元启》:“伏以贤俊之士,固将有以挟持,富贵之来,岂能为之损益。”
⒊ 从两旁架住。
引《汉书·萧望之传》:“吏民当见者,露索去刀兵,两吏挟持。”
郭沫若《屈原》第二幕:“子椒与靳尚二人上前挟持屈原。”
⒋ 握持。
引《三国志·吴志·甘宁传》:“挟持弓弩,负毦带铃。”
⒌ 控制;用威力强制对方顺从。
引宋苏辙《历代论二·邓禹》:“听禹坚守北道时出挠之,而使别将挟持其东。”
清陆继辂《建阳知县陆费君墓志铭》:“下者操行不谨,为宵小所挟持。”
赵树理《实干家潘永福·干部新风》:“他向部队的首长说附近几个渡口船太小,恐怕一夜渡不完; 王村的船大,可是维持区,要是把维持会的人挟持住,夜里可以在那里摆渡。”
用威力迫使对方屈服。宋.苏辙〈历代论二.邓禹〉:「听禹坚守北道时出挠之,而使别将挟持其东。」也作「胁制」。
1. 用胳膊夹着:挟持。挟山超海(喻不可能做到的事)。
2. 倚仗势力或抓住人的弱点强迫人服从:要(yāo )挟。挟制。挟势(仗势)。
3. 心里怀着(怨恨等):挟恨。挟怨。挟嫌。
持读音:chí持chí(1)(动)拿着;握着:~枪。(2)(动)支持;保持:坚~|~久|~之以恒。(3)(动)主管;料理:~家|主~。(4)(动)对抗:相~不下。