jiān tǔ
jiān lù
jiān shè
jiān yì
jiān jīn
jiān zhī
jiān bāo
jiān gù
jiān gōng
jiān zhèng
jiān yì
jiān rén
jiān tiāo
jiān chéng
jiān rèn
jiān tǒng
jiān guān
jiān yíng
jiān póu
jiān jiǎ
jiān fù
jiān shān
jiān qí
jiān bèi
jiān qià
jiān shè
jiān yíng
jiān cháng
jiān rú
jiān tūn
jiān hé
jiān gāi
jiān quán
jiān jì
jiān zhí
jiān yùn
jiān luó
jiān lǎn
jiān xíng
jiān lǐng
jiān cún
jiān yòng
jiān tiān
jiān shì
jiān háo
jiān liè
jiān chù
jiān gù
jiān chēng
jiān pú
jiān róng
jiān běn
jiān gāi
jiān rì
jiān dào
jiān tīng
jiān bāo
jiān liàng
jiān lín
jiān bìng
jiān yán
jiān lì
jiān qiě
jiān yù
jiān pǐn
jiān xún
jiān zhēn
jiān shì
jiān cǎi
jiān guó
jiān míng
jiān xīn
jiān cái
jiān zī
jiān cǎi
jiān nián
jiān ròu
jiān qiǎn
jiān cùn
jiān tú
jiān shù
jiān fù
jiān suì
jiān chéng
jiān mǎ
jiān shī
jiān liǎng
jiān chéng
jiān shǔ
jiān yǔ
jiān cái
jiān xī
jiān jí
jiān bèi
jiān sù
jiān jiù
jiān yè
jiān fù
jiān huái
jiān zǐ
jiān shàn
jiān róng
jiān yōu
jiān jiā
jiān qiū
jiān yí
jiān wù
jiān zhú
jiān měi
jiān dīng
jiān tōng
jiān zhuàn
jiān cí
jiān wèi
jiān yī
jiān chāi
jiān zǒng
jiān zhí
jiān ài
jiān zōng
⒈ 亦作“兼賅”。兼备,包括各个方面。
引汉扬雄《交州牧箴》:“大汉受命,中国兼该。”
《隋书·音乐志上》:“汉雅乐郎杜夔,能晓乐事,八音七始,靡不兼该。”
清梁章鉅《退庵随笔·官常二》:“见其条理详明,言词愷切,民情吏习,罔不兼该。”
清陈康祺《郎潜纪闻》卷二:“清操亮节,体用兼賅。”
兼jiān(1)(形)两倍的:~程|~旬(二十天)。(2)(动)同时涉及或具有几种事物:~而有之|~收并蓄|品学~优|~听则明;偏信则暗。
该读音:gāi该gāi(1)基本义:(动)应当:(动)应当(2)应当是;应当(由…来做):这一回~我了吧?|这个工作~老张来担任。注意有时带“着”(·zhe):这一回~我了吧?|这个工作~老张来担任。注意有时带“着”(·zhe)(3)理应如此:活~|~!谁叫他淘气来着。(4)表示根据情理或经验推测必然的或可能的结果:天一凉;就~加衣服了。|再不浇花;花都~蔫了。注意用在感叹句中兼有加强语气的作用;如:天一凉;就~加衣服了。|再不浇花;花都~蔫了。注意用在感叹句中兼有加强语气的作用;如(5)欠:~账|我~他两块钱。(6)指示词;指上文说过的人或事物(多用于公文):~员|~地。(7)同“赅”:~博(渊博)。