chí yǒu
chí zèng
chí zǎi
chí chàng
chí fù
chí héng
chí gōng
chí shuāi
chí bá
chí yíng
chí qiāng
chí hòu
chí lǜ
chí bèi
chí kē
chí suàn
chí xíng
chí qì
chí quán
chí lǐng
chí jǐ
chí hǔ
chí shè
chí shāng
chí sàng
chí wèi
chí sòng
chí shēn
chí wēi
chí chí
chí zhì
chí qiú
chí chí
chí sù
chí guǎn
chí shǒu
chí chóu
chí gāng
chí cì
chí zhèng
chí xún
chí bǎn
chí cāng
chí jiā
chí láo
chí yí
chí wán
chí bié
chí jié
chí bào
chí shì
chí qí
chí zhēn
chí xù
chí yǎng
chí zhèng
chí zǔ
chí zhī
chí hù
chí lù
chí wò
chí yǎn
chí gǔ
chí shū
chí zhāi
chí jìng
chí fǎ
chí jiān
chí jì
chí yì
chí píng
chí fǔ
chí zhe
chí cāo
chí zhòu
chí xiàn
chí bīng
chí róng
chí xué
chí bǎ
chí shí
chí fú
chí lí
chí jiǔ
chí niàn
chí jūn
chí jiè
chí shèng
chí jiǔ
chí bǐ
chí zé
chí biàn
chí yì
chí mǎn
chí lùn
chí zhòng
chí zhòu
chí yí
chí fēn
chí gēng
chí shēng
chí chè
chí shì
chí zhōng
chí shì
chí tuó
chí zhàng
chí gān
chí shū
chí fú
chí bō
chí biàn
chí tǒng
chí jǐ
chí xīn
zī fǔ
tú fǔ
bào fǔ
kuān fǔ
yǎn fǔ
dēng fǔ
sàng fǔ
bīng fǔ
qiáo fǔ
yuè fǔ
shí fǔ
yǐng fǔ
jīn fǔ
zhēn fǔ
zhuī fǔ
chí fǔ
huī fǔ
gǔn fǔ
táng fǔ
zhēn fǔ
pò fǔ
chì fǔ
méi fǔ
guǐ fǔ
shǒu fǔ
bǎn fǔ
kē fǔ
qiè fǔ
zhàn fǔ
jīn fǔ
cháng fǔ
jié fǔ
chán fǔ
zhì fǔ
xiù fǔ
luò fǔ
táng fǔ
dāo fǔ
xiāo fǔ
zī fǔ
mù fǔ
kē fǔ
duò fǔ
tóu fǔ
jù fǔ
léi fǔ
sāng fǔ
yù fǔ
zhàng fǔ
zhù fǔ
yuè fǔ
⒈ 后以“持斧”指执法或皇帝派出的御史等执法之官。
引《汉书·王訢传》:“武帝末,军旅数发,郡国盗贼羣起,绣衣御史暴胜之使持斧逐捕盗贼,以军兴从事,诛二千石以下。”
唐沉亚之《上家官书》:“顾世之持斧之士,安足以摹哉!”
宋王禹偁《贺冯起张秉二舍人》诗:“绣衣脱后休持斧,珠履抛来免过厅。”
持chí(1)(动)拿着;握着:~枪。(2)(动)支持;保持:坚~|~久|~之以恒。(3)(动)主管;料理:~家|主~。(4)(动)对抗:相~不下。
斧读音:fǔ斧fǔ(1)(名)(~子)砍竹、木等用的工具;头呈楔形。也叫斧头(·tou)。(2)(名)古代一种兵器。