sāng xiē
sāng cāng
sāng fù
sāng huò
sāng zhī
sāng yú
sāng fǔ
sāng xiǎn
sāng gōng
sāng hú
sāng yáng
sāng fén
sāng hù
sāng é
sāng hù
sāng yú
sāng lǐ
sāng pǔ
sāng gōng
sāng mò
sāng ráng
sāng xǐ
sāng sī
sāng huā
sāng yōng
sāng yuán
sāng ěr
sāng lún
sāng má
sāng xīn
sāng xiāng
sāng guǎn
sāng qí
sāng pú
sāng luò
sāng mén
sāng zhǔ
sāng jǐng
sāng dù
sāng bǐ
sāng gān
sāng shí
sāng jī
sāng tián
sāng jià
sāng chóng
sāng lín
sāng hǎi
sāng nóng
sāng hé
sāng gū
sāng cán
sāng kǒng
sāng jǐn
sāng yè
sāng zǐ
sāng chóu
sāng zhú
sāng yě
sāng jīng
sāng tǔ
sāng qián
sāng huáng
sāng gǔ
sāng jiū
sāng é
sāng shèn
sāng ér
sāng gǔ
sāng shàng
sāng běn
sāng lí
sāng zhù
sāng chā
sāng shū
sāng shèn
sāng rèn er
sāng sè
sāng yāng
sāng niǎn
sāng jī
sāng chén
sāng hù
sāng yān
sāng zhè
sāng péng
sāng jī
sāng chā
sāng lù
sāng jiān
zhì fǔ
jù fǔ
táng fǔ
sāng fǔ
kuān fǔ
zhàng fǔ
huī fǔ
luò fǔ
bào fǔ
cháng fǔ
yuè fǔ
méi fǔ
dēng fǔ
dāo fǔ
zhuī fǔ
tóu fǔ
shí fǔ
kē fǔ
léi fǔ
chán fǔ
jīn fǔ
bǎn fǔ
duò fǔ
táng fǔ
pò fǔ
zhù fǔ
qiè fǔ
bīng fǔ
kē fǔ
yǎn fǔ
xiāo fǔ
yù fǔ
jié fǔ
zhēn fǔ
gǔn fǔ
jīn fǔ
qiáo fǔ
zhàn fǔ
shǒu fǔ
zī fǔ
xiù fǔ
yǐng fǔ
sàng fǔ
zhēn fǔ
chì fǔ
chí fǔ
mù fǔ
tú fǔ
zī fǔ
yuè fǔ
guǐ fǔ
⒈ 用桑木做柄的斧头。
引唐张祜《题曾氏园林》诗:“斫树遗桑斧,浇花溼笋鞋。”
宋吴处厚《青箱杂记》卷六:“王公随雅嗜吟咏,有《宫词》云:‘一声啼鸟禁门静,满地落花春日长。’又《野步》云:‘桑斧刊春色,渔歌唱夕阳。’皆公应举时行卷所作也。”
桑sāng(1)(名)桑树;乔木;叶子是蚕的饲料;嫩枝的韧皮纤维可造纸;果穗可以吃;嫩枝、根的白皮、叶和果实均可入药。(2)(名)姓。
斧读音:fǔ斧fǔ(1)(名)(~子)砍竹、木等用的工具;头呈楔形。也叫斧头(·tou)。(2)(名)古代一种兵器。