jiāo tí
jiāo huán
jiāo duò
jiāo duò
jiāo yǎng
jiāo é
jiāo qī
jiāo hù
jiāo xiū
jiāo měi
jiāo dī
jiāo hān
jiāo guàn
jiāo yōng
jiāo cuì
jiāo chī
jiāo zǐ
jiāo huáng
jiāo lián
jiāo hǎo
jiāo cuì
jiāo hán
jiāo hóng
jiāo bō
jiāo dù
jiāo zhèng
jiāo ái
jiāo chēn
jiāo qiè
jiāo yì
jiāo shē
jiāo zhēn
jiāo níng
jiāo chán
jiāo nèn
jiāo nǚ
jiāo yí
jiāo qíng
jiāo ài
jiāo qiàn
jiāo wǔ
jiāo ài
jiāo jiāo
jiāo ruǎn
jiāo xìng
jiāo xì
jiāo xiào
jiāo gui
jiāo miào
jiāo zhì
jiāo yún
jiāo qì
jiāo róu
jiāo lǜ
jiāo zī
jiāo yě
jiāo tài
jiāo dù
jiāo pín
jiāo ruò
jiāo lì
jiāo hóu
jiāo tì
jiāo niáng
jiāo xiǎo
jiāo fù
jiāo yàn
jiāo yùn
jiāo lǎn
jiāo nèn
jiāo shū
jiāo chǒng
jiāo ní
jiāo mèi
jiāo màn
jiāo yán
jiāo ráo
jiāo yáng
jiāo qiào
jiāo ér
jiāo wǎn
jiāo chà
jiāo ráo
jiāo pín
jiāo shēng
jiāo nuó
jiāo ào
jiāo yín
jiāo é
jiāo chà
jiāo yǔ
jiāo lì
jiāo shū
jiāo yán
jiāo kè
jiāo miàn
jiāo zòng
zhèng chī
tān chī
qíng chī
zuì chī
sì chī
kuáng chī
wǒ chī
shū chī
èr chī
lù chī
bái chī
sā chī
nòng chī
shī chī
diān chī
mí chī
yóu chī
chēn chī
huā chī
hān chī
jiāo chī
wén chī
fēng chī
wán chī
dāi chī
yú chī
xié chī
hǔ chī
líng chī
mò chī
fā chī
qián chī
jiāo chī
dù chī
娇痴jiāochī
(1) 幼稚而天真可爱
(好工具.)英simple and naive⒈ 天真可爱而不解事。
引唐宋之问《放白鹇篇》:“著书晚下麒麟阁,幼稚娇痴侯门乐。”
元岳伯川《铁拐李》第二折:“兄弟,我身没之后,别无所託,你是个忠诚君子,我託妻寄子与你,你嫂嫂年纪小,孩儿娇痴,你勤勤的照覷照覷。”
⒉ 谓撒娇装傻。
引钱锺书《围城》二:“他发现苏小姐有不少小孩子脾气,她会顽皮,会娇痴。”
年幼无知、天真可爱的样子。唐.白居易〈秦中吟.议婚〉:「见人不敛手,娇痴二八初。」《董西厢.卷五》:「莺莺何曾改,怪娇痴似要人撋纵,丁香笑吐舌尖儿送。」也作「娇憨」。
娇jiāo(1)(形)(女子、小孩、花朵等)柔嫩、美丽可爱:撒~|嫩红~绿。(2)(形)娇气:才走几里地;就说腿酸;未免太~。(3)(动)过度爱护:~生惯养|别把孩子~坏了。
痴读音:chī痴chī(1)(形)傻;愚笨。(2)(形)极度迷恋某人或某种事物。(3)(形)〈方〉由于某种事物影响变傻了的;精神失常。