sēng ān
sēng gōng
sēng yī
sēng xié
sēng chú
sēng liáo
sēng qìng
sēng xuān
sēng dào
sēng huì
sēng shè
sēng cán
sēng láng
sēng chuāng
sēng là
sēng rén
sēng bīng
sēng qū
sēng gé
sēng sú
sēng zhāi
sēng xíng
sēng tà
sēng tǎ
sēng jū
sēng zhōng
sēng shā
sēng guǎn
sēng jiā
sēng cáo
sēng lú
sēng gé
sēng mén
sēng nà
sēng tuó
sēng lán
sēng lóu
sēng zhèng
sēng qún
sēng tú
sēng hù
sēng bǎo
sēng shè
sēng guān
sēng jiǎng
sēng qí
sēng qié
sēng chuāng
sēng jí
sēng ní
sēng lǜ
sēng qiú
sēng gòng
sēng yǔ
sēng chú
sēng nà
sēng dié
sēng gāng
sēng lù
sēng fū
sēng zhǔ
fǎ bǎo
diǎn bǎo
zhì bǎo
miè bǎo
yā bǎo
shì bǎo
jìn bǎo
jù bǎo
gān bǎo
nà bǎo
cái bǎo
qīng bǎo
dì bǎo
yù bǎo
tōng bǎo
huái bǎo
bā bǎo
diǎn bǎo
mì bǎo
hóng bǎo
tiān bǎo
zī bǎo
biàn bǎo
yáo bǎo
chēn bǎo
mò bǎo
měi bǎo
gǒu bǎo
yuán bǎo
yí bǎo
wàn bǎo
jì bǎo
guó bǎo
líng bǎo
jīng bǎo
zhū bǎo
jiǔ bǎo
jīn bǎo
luó bǎo
dà bǎo
bǎi bǎo
jiā bǎo
guì bǎo
wǒ bǎo
mǎ bǎo
chǒu bǎo
cuò bǎo
liù bǎo
lín bǎo
ài bǎo
yòng bǎo
pò bǎo
zhòng bǎo
guī bǎo
zhēn bǎo
qiāng bǎo
fù bǎo
fó bǎo
sān bǎo
jù bǎo
fēng bǎo
wū bǎo
chǔn bǎo
fú bǎo
yā bǎo
qī bǎo
míng bǎo
bāng bǎo
piān bǎo
xiàn bǎo
liáng bǎo
huó bǎo
bǐ bǎo
zhèn bǎo
wēi bǎo
wěi bǎo
yù bǎo
cè bǎo
chén bǎo
sēng bǎo
jiǎn bǎo
zhǐ bǎo
shì bǎo
fāng bǎo
zhì bǎo
jiē bǎo
míng bǎo
佛教三宝之一。原指僧团,后泛指继承、宣扬佛教教义的僧众。
唐杜甫《岳麓山道林二寺行》诗:“地灵步步雪山草,僧宝人人沧海珠。” 仇兆鳌注:“《起信论》:一真如是觉性,名佛宝;二真如有执持义,名法宝,三真如有和合义,名僧宝。” 宋惠洪有《禅林僧宝传》,录禅门五宗八十一僧人事迹。
僧sēng(名)出家修行的男性佛教徒;和尚:~人|~衣。
宝读音:bǎo宝bǎo(1)(名)珍贵的东西:献~|~塔|~物|粮食是~中之~。(2)(形)珍贵的:~刀|~卷|~眷|~典|~剑。(3)(名)旧时的一种赌具;方形;多用牛角制成;上有指示方向的记号。参看〔压宝〕。(4)敬辞;旧时用于称别人的家眷、铺子等:~眷|~号。